TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3337

và vắt chân lên cổ mà chạy. Lúc đầu, nàng nghĩ người bỏ chạy trốn chắc
hẳn mặc áo sơ mi nhưng bỗng nhận ra, phấp phới trước gió, tấm áo choàng
của tu sĩ Mac, dòng thánh Phrăngxoa, tuyên úy của ông đờ Xanh trên sông
Xanh tơ - Croa. Trong lúc vội vã, ông ta quên buộc thắt lưng.
Angielic há hốc miệng, kinh ngạc.
- Thế nào mẹ? - Một lát sau Canto lên tiếng hỏi.
- Mẹ không biết nói thế nào - Nàng thú nhận.
- Ai thế mẹ?
- Mẹ sẽ nói với con sau.
- Bây giờ thì mẹ tin con rồi chứ.
- Dĩ nhiên rồi.
- Mẹ sẽ làm gì?
- Chẳng làm gì hết... Lúc này thì mẹ chẳng làm gì hết. Mẹ cần suy nghĩ.
Nhưng con nói đúng. Mẹ cảm ơn con đã giúp mẹ. Con là một chàng trai tốt.
Mẹ tiếc đã không hỏi ý kiến con sớm hơn.
Canto không muốn rời mẹ. Cậu ta cảm thấy mẹ đau khổ và hầu như lấy làm
tiếc âm mưu của mình thành công.
- Con đi đi - nàng nài nỉ - Bây giờ con đi ngủ lại đi với mớ anh đào của con.
Nàng xúc động thấy con còn trẻ, trong trắng và ngay thẳng đến thế. Nó có
vẻ đẹp và chính trực của một người cầm cân nảy mực tuyệt vời.
Chờ con đi khuất trong bóng đêm, Angielic bước tới ngôi nhà Ambroadin,
leo lên tam cấp và gõ cửa.
Từ trong nhà, giọng Ambroadin cất lên bực dọc.
- Ai thế! Ai gõ cửa thế?
- Tôi, Angielic.
- Bà à!...
Nàng nghe tiếng Ambroadin đứng dậy rồi lát sau đến kéo chốt
và mở hé cửa.
Bước chân vào nhà, thứ mà Angielic trông thấy đầu tiên là cái thắt lưng của
chàng tu sĩ bỏ quên trên mặt đất cạnh giường. Nàng cố tình bước tới nhặt và
cuộn lại trong lúc nhìn Ambroadin.
- Vì sao bà kể với tôi tất cả những câu chuyện ấy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.