TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3369

Chương 3:

Họ còn đi suốt một ngày qua những con đường mòn hẻo lánh, đường của
thú rừng và người săn bắn.
Những người da đỏ đi nhanh, Angielic vất vả mới theo kịp. Giá không có
nắng thì họ còn đi nhanh hơn, thậm chí có thể chạy. Theo lời họ Angielic
biết họ bị thúc đẩy một tai họa khẩn cấp nhưng không thể để nàng lại một
mình trên đường, vì bản thân nàng cũng bị đe dọa và phải trở về bình an với
Người - Làm - Sấm - Sét, chồng nàng. Chỉ có lúc ấy mới có thể xem là
thoát khỏi ma quái. Khi lội qua những khúc sông cạn, Picxaret phải cõng
Angielic. Tình bạn và tình đoàn kết của những người man rợ này đối với
nàng, sự thông cảm có tính trực giác của họ đối với tình thế - tuy nàng vẫn
cảm thấy khó hiểu - tất cả là vô giá đối với Angielic trong những ngày sống
bấp bênh này.
Trong khi dừng chân để ăn tối, họ bỗng nghe tiếng một phát đại bác vang
rền không xa.
- Chắc hẳn một con tàu muốn báo tin cần buôn bán, đổi chác - Một người
da đỏ lên tiếng.
Thận trọng nhưng tò mò, họ len lỏi tới bờ vách đá trên một dòng sông mặt
nước phẳng lặng.
Một chiếc thuyền đang thả neo, hình vẽ thần hộ mệnh sơn đỏ
chói in lấp lánh xuống mặt nước.
- Tàu Rôsơle! - Angielic kinh ngạc kêu lên.
Nàng đã kịp nhận ra trên boong tàu mái tóc màu sáng của Canto, hình bóng
quen thuộc của những người ở Gunxbôrô, Vannô, Bacxampuy, viên phó
quan của Côlanh.
Họ chạy nhanh xuống dốc con đường dốc trên bờ biển.
- Ôi! Con biết là sẽ gặp mẹ mà! - Canto reo lên khi trông thấy mẹ.
Cậu ta vội nhảy lên bờ.
- Làm sao con đoán được mẹ đang ở đây?
- Con đánh hơi - Canto vừa đáp vừa đưa một ngón tay lên mũi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.