TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3547

- Ông Erichxơn, tôi tin là chúng ta thỏa thuận được với nhau thôi - Angiêlic
nói với ông ta và tặng ông ta một nụ cười biết ơn.
Do yêu cầu của Angiêlic, Erichxơn gọi người lái tàu xứ Lôrăng họ tuyển
vào từ hồi ở Gaxpê đến. Angiêlic muốn được thông tin về tình hình của nơi
hoang dã này, nơi gần một mũi đất mà hạm đội đến bỏ neo chiều nay.
- Xanh Cơroa đờ Mecxi là cái gì vậy?
- Là... quả như vậy, nó chẳng là cái quái gì hết!
- Nhưng mà này, ở Xanh Cơroa đờ Mecxi còn có những gì?... Một khu trại
người Anh điêng? Một cái trạm đổi hàng? Một xóm nhỏ?
- Chẳng có cái quái gì hết - người đàn ông nhắc lại.
Thế thì... Perắc đến làm gì ở nơi chẳng có cái quái gì này? - Angiêlic tự hỏi.
- ... chỉ có, đúng trên kia...
- Cái gì?
Người đàn ông đưa ngón tay chỉ lên chóp một vách đá.
- Một dưỡng đường cũ của các tu sĩ dòng thánh Phrăngxoa đã đổ nát, bây
giờ thỉnh thoảng người Anh điêng dùng làm kho chứa lông thú vào các thời
vụ đổi hàng.
Ai mà hẹn gặp Giôphrây ở nơi heo hút này?
Những người được nàng gọi, đã tới. Người da đen Cuaxi - Ba, anh chàng
người xứ Mantờ Enricô, anh thợ mộc Vinhô.
Cả tốp người xuống xuồng và sau đó một lúc, đã lên bờ. Ericxơn để lại hai
ngươi chèo và những người gác để canh lửa. Ông ta bảo những người này
hãy chỉ cho biết ngài đờ Perắc đã đi về hướng nào với người giám mã của
ngài. Họ chỉ vào đoạn đầu của một con đường mòn.
CHƯƠNG 3

Họ trèo lên ngay. Họ đã thổi tắt ngọn đèn lồng. Chỉ còn ánh trăng chốc chốc
len lỏi xuống con đường gập ghềnh khúc khuỷu đi lên chỏm núi.
Len lách như vậy trong cành lá, Angiêlic mất cả ý thức về địa điểm và thời
gian. Nàng có cảm giác như mình đang đi trong rừng Poatu hồi nàng làm
cuộc nổi dậy điên
rồ chống vua nước Pháp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.