TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3552

Ngay lúc đó, như để cải chính ý nghĩ của nàng, nàng thấy hắn xông tới
Perắc và vung gươm.
Nàng kêu lên và bắn liền.
Bá tước đờ Perắc nhảy ngay sang một bên. Chàng đã đề phòng trước, kiếm
cầm trong tay. Nhưng phát súng đã chặn đứng tên khốn kiếp lại khi hắn
định xông tới.
Hắn loạng choạng. Một phát súng nữa vang lên và hắn nằm sóng xoài như
một con rắn trên mặt đất sáng trắng ánh trăng.
Perắc ngước nhìn lên. Chàng thấy Angiêlic đang đứng thẳng người ở bìa
rừng, bàn tay không hề run đang cầm khẩu súng còn vương một sợi khói.
Trông nàng oai vệ như hiện hình của chiến thắng.
- Bắn giỏi quá, thưa bà!
Đấy là câu đầu tiên Perắc thốt ra trong khi nàng đến gần chàng với những
bước
chân lướt nhẹ trên mặt đất, trông nàng gần giống như ma. Ánh trăng càng
làm nổi rõ màu da trắng nhợt trên gương mặt nàng. Nàng cứ như trong suốt
với vầng hào quang của làn tóc, chiếc áo choàng bằng lông hải cẩu lấp lánh
bạc khoác trên vai. Ở nàng chỉ có khẩu súng nàng vẫn đang lăm lăm là cứng
rắn, là thật, với báng gỗ và nòng thép sáng loáng trong bàn tay rất nhỏ nhắn
và yếu ớt.
Nhưng sức mạnh của nắm tay mềm yếu đó được thể hiện ở cách cầm súng.
Tuy rất nặng và kềnh càng, khẩu súng không hề rung và sẵn sàng tiếp tục
giết nữa, và mắt Angiêlic liếc nhìn thật nhanh và hiểu ngay là Perắc không
biết nàng đã quen nhìn xuyên qua đêm đen và rừng rậm như thế nào.
Nàng đến gần chàng, đứng ngay cạnh chàng, luôn luôn rình xem và chàng
cứ tưởng như đây là cụ thể hóa hình ảnh các vị thần hộ mệnh mà niềm tin
đã đem đến cho con người.
- Chúng muốn giết anh đấy - nàng thì thầm.
- Điều đó không còn nghi ngờ gì nữa. Và trong lúc này, nếu không có em
thì anh đã chết rồi.
Angiêlic rùng mình. Nếu không có nàng thì chàng đã chết rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.