TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 3718

- Như vậy là cái tên của tôi cũng không nói lên được điều gì với bà!...
- Nhưng tôi chẳng biết tên ông...
- Sao?... Thế còn cái thư tôi gửi cho bà?
- Tôi không thể nào đoán ra chữ ký của ông - Angiêlic kêu lên - Xin ông
đừng giận, ông viết ngoáy một cách khủng khiếp!...
- Ôi! Hóa ra chỉ là vì thế!... Ôi! Như thế còn hơn. Bà làm cho tôi dễ chịu...
Ông ta hết sức vui vẻ dướn người lên, cầm lấy tay nàng và đưa lên môi.
- Xin
bà tha lỗi. Một tí cỏn con chẳng ra gì của bà đem đến cũng đủ làm cho tôi
sống lại hoặc làm cho tôi chết mất... Nỗi sung sướng của phút giây này làm
tôi bàng hoàng. Bà đây rồi còn sống... Tôi đang nằm mơ...
Lại một lần nữa, ông ta hôn tay nàng một cách thành kính.
Dần dần nàng càng chắc chắn đã quen biết người này và quen biết nhiều,
nhưng không thể nào nhìn gương mặt dễ mến này để nhớ ra tên.
- Tôi đã gặp ông ở đâu? - nàng thử hỏi - Có thế là ở trong Triều đình chăng?
Trong giới cận thần của nhà vua chăng?
Người kia như nấc lên một cái và bước lùi lại một bước.
- Trong Triều đình? - Ông ta vừa nhắc lại vừa mở to đôi mắt sửng sốt - Tôi
đã có thể gặp bà trong triều đình, gặp bà ư?
Bỗng nhiên, trước thái độ của ông ta, có cái gì như một làn chớp. Nàng đã
trông thấy ông ta, đã nghe ông ta nói... Nhưng ở đâu? Ở đâu đây?
Ông ta thấy nàng sắp sửa nhận ra mình.
Mặt ông ta trở nên rạng rỡ.
- Phải! Phải - Ông ta nói với vẻ sốt ruột, hai tay đưa về phía nàng, chờ xem
nét mặt của nàng.
- Ông hãy giúp tôi - nàng van xin - Ở đâu? Lúc nào? Đã lâu chưa? Hình như
cũng chưa lâu lắm đâu.
- Hai năm.
- Hai năm - Như vậy thì không phải nàng gặp ông ta ở
Vecxay... Hai năm trước đây ư? Thế thì ở La Rôsen.
- Ông Nicôla Bácđanhơ! - Nàng kêu lên, cuối cùng đã nhận ra vị đại diện
của nhà vua hồi đó cai quản thành phố, chúa tể của pháo đài những người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.