TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 4218

chống muỗi mòng và giữ ấm cho nó. Vì thế mà da người nó như đắp một
lớp
nhựa. quần áo nó mặc trên mình chỉ còn là một mớ giẻ rách. Cô Envirờ đem
đến mấy thứ quần aó của mấy đứa con trai nhỏ. Nó mặc rất vừa.
Khi nó nằm vào giường, Angiêlic kéo khăn đắp lên tận cằm cho nó vừa
ngắm nhìn nó.
"Cháu luôn luôn là một đứa bé dũng cảm-Nàng nghĩ-Cháu đã cùng chúng
tôi vượt Đại Tây Dương khi cháu còn trong bụng mẹ. Cháu là đứa bé sinh
ra đầu tiên ở xứ Gunxbôrô và ta đã đặt tên cho cháu. Ta sẽ che chở cho
cháu, cháu bé ạ. Và cháu sẽ có nơi nương tựa. cháu sẽ gặp may ta hứa với
cháu như vậy. Và cháu sẽ không phải hối hận là đã trót sinh ra trên đời
này".
- -- -- -- -- -- -- -- -- -

Đêm hôm đó, tại căn phòng bên cạnh, đang ngủ, Ônôrin thấy một gương
mặt đan bà hiện lên và nhìn nó với vẻ thật dữ tợn làm nó sợ rúm lại như một
con thỏ non đứng trước con rắn độc. người đàn bà đó nói những lời đe dọa
khủng khiếp: "Lần này thì ta phải bắt được mày, đấy là cách tốt nhất để trả
thù nó. Lần này mày không thóat khỏi tay ta đâu!".
Cái lưỡi nhọn hoắt của mụ thè ra. Mụ ta có đôi mắt giống như vàng, nhưng
không phải mắt sói. cùng màu như mắt sói nhưng dẹt, long lên sòng sọc
như một viên đá lạnh lẽo.
Ônôrin cảm thấy mình mướt mồ hôi, cứng đờ và tê liệt....
"Bà Ambơroadin! Bà Ambơroadin, người bỏ thuốc độc!".
Nó rú lên trong khi ngủ.
Con đã trông thấy
bà ta, con đã trông thấy bà ta! Bà ta sắp sửa thiêu hủy cả Vapaxu... Chúng
nó sắp sửa đốt cháy nhà tôi, đồ chơi của tôi, phòng ngủ của tôi, đốt cháy tất
cả...
- Ai, ai hả? - Angiêlic hỏi mãi nó vẫn không trả lời. Giôphrây đờ Perắc, các
vú nuôi, ngài Đông Anvarét ở cùng tầng và những người lính gác đều chạy
đến, tất cả hoảng hốt đứng quanh giường cô bé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.