TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 4222

chẳng ai trông thấy nàng. nàng chỉ kịp xỏ chân vào đôi ủng, khoác chiếc áo
choàng lên vai những quên không đeo găng tay. Nàng đi ra khoảng sân phía
ngoài, vất vả lắm mới đến được cái cửa nhỏ ngoài hàng dậu và thấy cửa hé
mở điều này làm nàng tin chắc dự cảm của nàng là đúng và cũng làm cho
nỗi lo lắng về Ônôrin
tăng lên.
"Nó đã đi qua đây! Không thể chậm một giây nào!".
Nàng đi tới, sức mạnh của nàng được nhân lên gấp mười. nàng vẫn đi tới
mặc dù hầu như không thể đi được trong những cơn lốc xoáy điên cuồng
đến ngạt thở của những trận gió hung dữ có thể quật ngã nàng xuống đất.
Chiếc váy của nàng nặng trĩu. Nàng vướng víu và ngã xuống.
Hai bàn tay trần của nàng không còn cảm giác gì nữa.
Nàng dừng lại, nhớn nhác:
- Ta làm gì bây giờ? Nhưng không, Ônôrin không đi ra! Không có lí do gì
hết!
Thế thì cơn điên loạn nào đã xâm chiếm lấy nàng, Angiêlic đang ngồi viết
một cách yên tĩnh bên bàn của nàng? Ai đã đẩy nàng đến chuyện điên rồ
này?
Nàng phát sợ, sợ về tinh thần còn hơn là thể xác. Thé mà nàng còn chưa sợ
là có thể bị lạc và không còn biết đường trở về, lại còn bị cảm lạnh và lăn
đùng ra như những con chim rơi từ trên cành cây xuống.
"Hãy suy nghĩ đi-nàng tự nói với mình-Hãy nghĩ lại đi..."
Lúc bấy giờ nàng nghe thấy tiếng kêu, cũng tiếng kêu đó, nhưng lần này thì
rất thật,
- Mẹ ơi! Mẹ ơi!
Tiếng khóc nổi lên trong gió bão, Angiêlic lao mình lên phía trước chạy
một cách nặng nề. hôn! Hôn!.... Nàng không thể nào gọi rõ tên cô bé, đôi
môi giá lạnh của
nàng không còn động đậy được nữa. Đấy chỉ là tiếng kêu khàn khàn cứng
đờ từ trong họng nàng tuột ra.
- Hôn! Hôn!...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.