TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 4467

mới vô nghĩa làm sao! Sự đời sao mà chua chát? Những ý nghĩ tràn tới lấp
đầy khoảng trống trong óc khiến nàng lảo đảo. Cặp môi nàng run rẩy.
Và trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh ấy, hình như nàng nghe thấy tiếng rên
rỉ. Phải chăng tiếng rên từ cái xác chết kia? Nàng cố định thần để nghe.
Đúng
rồi. Nghĩa là "hắn ta" chưa chết!
Đầu óc nàng lại rơi vào một trạng thái trống rỗng nhưng sự trống rỗng lúc
này có hơi khác. Như thể nàng đang bay vùn vụt giữa không trung, bị một
sức mạnh nào lôi đi và nàng không suy nghĩ được gì hết. Sự thật quá phũ
phàng!
Nhưng tiếng rên rất khẽ kia như từ một thế giới xa xăm! Chẳng lẽ từ cái xác
chết kia? Và nếu từ đó thì có nghĩa đấy chưa phải là XÁC CHẾT.
Và như thế thì tại sao Utakê lại quẳng vào đây cho nàng? Phải chăng y
muốn nàng thấy "hắn ta" còn sống? Để làm gì kia chứ?
Utakê muốn để nàng được trả thù chăng? Theo đúng như tục lệ trả thù của
họ? Utakê muốn dành cho nàng việc giết kẻ thù chăng? Hay để nàng ăn thịt
"hắn"?
Angielic hét lên như điên:
- Quay lại đây, hỡi những người da đỏ! Quay lại đây!..
Một làn gió thổi mạnh, hất những mảng tuyết dầy vào mắt, vào mũi, vào
miệng nàng. Nhưng nàng không nhìn thấy, vẫn cứ gào:
- Quay lại đi! Những người da đỏ! Quay lại đây!... Utakê! Các người không
có quyền! Các người không có quyền làm như thế!..
Nàng nói lẫn lộn cả tiếng Pháp lẫn tiếng dân tộc Irôqua.
Liệu họ có nghe thấy không? Biết đâu họ vẫn đang nấp trong những bụi cây
trơ trụi, những đống tuyết kia, trong bóng đêm âm u?
Sực nhớ đến ba đứa con, nàng
vùng dậy. Ba hình ảnh nhỏ nhoi xinh xắn đột nhiên lóe lên trong óc đã thúc
nàng trở về với thực tại. "Chúng đang rét lắm đây!" Ý nghĩ hoảng hốt lướt
nhanh trong đầu nàng.
Angielic vội vã quay vào. Nhưng nàng vẫn ngoái lại hét lên lần cuối cùng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.