TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 4579

Bệnh đậu mùa làm Ônôrin yếu họng và bây giờ khi em khóc to, giọng em
nghẹn
ngào nghe không sao hiểu được.
- Cả chiếc nhẫn của cha và lá thư của mẹ - Ônôrin vẫn tiếp tục kể. Càng đến
gần Vapaxu em càng nhớ những kỷ niệm cũ.
- Phải chăng những thứ ấy làm em gái mình yếu sức? - Canto lẩm bẩm suy
nghĩ.
Bây giờ đến lượt Ônôrin thắc mắc và hỏi lại:
- Anh vừa nói gì đấy?
- Chiếc nhẫn của cha và lá thư của mẹ, những thứ đó đều quật lại mụ ta, em
hiểu chưa? Rồi sau đó mụ bị tê liệt. Em hiểu chứ?
Ônôrin gật đầu vẻ trịnh trọng. Em suy nghĩ gì đó và cái ý nghĩ kia làm em
dịu đi nỗi tiếc của.
Những thứ ấy, chúng đã cắt cổ mụ chuyên ám hại mọi người! Và như thế là
tốt!.
Đến rồi!.. Cậu nghĩ.
Nhưng không phải như trước kia, khi cậu bị xâm chiếm bởi một nỗi vui
mừng trẻ thơ. Nỗi vui mừng có kèm theo cả những phấn khởi của bao nhiêu
công việc đã được hoàn thành một cách vinh quang và cậu sẽ ôm chầm lấy
mọi người thân trong một niềm hân hoan không bờ bến.
Cậu hình dung tới lúc cánh cửa mở ra và mọi người ùa vào. Tất cả đều lớn
lao và rực sáng.
Chỉ một lát sau, Canto đã trở lại thành một thằng bé hướng đạo, tay nắm
chặt bàn tay của cô em gái đen đủi, ngắm nghía quanh cảnh trước mắt.
Trong ánh mắt cậu lộ vẻ bối rối và lo âu. Cậu tưởng Vapaxu đông đúc hơn
và nhà cửa được xây dựng nhiều thêm mới phải chứ!
Trong bức thư cậu nhận được trước đây, cậu đã thấy không chỉ pháo đài đã
được xây cao thêm, to hơn và cả nhiều chi tiết về những ngôi nhà mới xây
cùng những hàng rào vây quanh. Những lá thư đó còn tả những bãi chăn thả
đầy súc vật, những cánh đồng đã cày bừa, những bãi cỏ được tháo nước để
thả ngựa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.