TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 4580

Bây giờ cậu nhận ra được khung cảnh quen thuộc nhưng hoang vắng làm
sao!..
Cậu tiến thêm vài bước và nhìn thấy những ngôi nhà bị thiêu cháy, đen kịt
vì ám khói.
Canto bất giác co quắp tay, trong lúc vẫn còn nắm tay em gái.
- Anh làm sao thế, Canto?
- Không! - Canto thấy mình may giữ được bình tĩnh và Ônôrin vẫn còn kém
mắt chưa nhận ra quang cảnh thê thảm kia - Anh em mình sắp về đến nhà
rồi.
- Nhưng sao vậy? Mọi người đâu cả rồi?..
Cha, mẹ, hai em sinh đôi! Gia đình Giônax, gia đình Malapađơ, những
người thợ thủ công, những binh sĩ! Tim cậu đập thình thình trong lồng
ngực. Bao ý nghĩ quay cuồng trong đầu cậu.
"Sao thế kia? Mọi người đâu cả rồi? Đã có chuyện gì xảy ra vậy?... Mọi
người đi đâu hết rồi chăng?.."
Chân câu bước tiếp và một mảng cảnh vật hiện lên khiến cậu hoa mắt, phải
bấu vào một mô đá mới khỏi ngã: Pháo đài cũ quen thuộc, bởi cậu đã qua
một mùa đông sống ở đó. Dần dần cậu nhận ra những
bóng người.
Một tấm áo dài. Mẹ cậu rồi! Đúng rồi, mẹ mình! Cậu thở phào, nhưng nỗi
hoảng sợ lúc nãy làm chân cậu vẫn còn cứng nhắc không nhấc lên nổi.
Ônôrin buông tay anh, lao ra chỗ mô đá..
- Khéo ngã đấy, Ônôrin! - Canto thét lên sợ hãi.
Nhưng "thằng bé da đỏ Irôcơ" ngộ nghĩnh, mặt rỗ hoa sáng rực lên, đã đưa
cả hai tay lên trời reo to:
- Canto! Em nhìn thấy rồi! Em nhìn thấy rồi!..
- Thấy ai?
- Ông già trên đỉnh núi! Em nhìn thấy ông ấy rồi! Bây giờ thì em đã thấy!
Canto chạy lại với em bên bờ vực núi, nắm bàn tay nhỏ nhắn vào bàn tay
mình.
Cả hai anh em đứng lặng đi trên sườn núi cao. Lúc này những người dưới
thấp chưa nhìn thấy chúng, vẫn còn đang mải sửa soạn hành lý để lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.