TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 4582

Vứt bỏ mọi thứ?
Không bao giờ nàng còn đặt chân đến Vapaxu này nữa!
Ôi, Vapaxu! Không thể có thiên đường trên trái đất. Nhưng nơi đây chẳng là
thiên đường đấy sao? Mi còn than vãn
gì nữa?..
- Bà nhìn mấy đứa trẻ kìa! Chúng cũng biết là sẽ không quay lại đất này
nữa...
Mùa xuân cũng dâng lên như mặt nước biển!.. Chưa bao giờ nơi đây cảnh
đẹp đến như thế này, đầy hoa và chan hòa tiếng chim hót.
- Chỉ thêm một ngày thôi! Đề nghị ta nán thêm một ngày nữa - Nàng van vỉ.
Angielic giận hờn thấy mọi người chỉ mong rời khỏi nơi này cho nhanh.
Bốn, năm rồi sáu ngày thì đã là bao?
Nhưng thời hạn cuối cùng đã hết. sáng hôm đó đoàn người sửa soạn lên
đường. Họ tụ tập trước ngôi nhà pháo đài.
Angielic giận Côlanh đến nỗi khi ông hỏi, nàng không thèm trả lời.
Đến phút cuối cung, sắp sửa lên đường thì xảy ra một chuyện làm giờ khởi
hành phải trì hoãn lại đôi chút. Đó là ba đứa trẻ biến đâu mất. Lợi dụng lúc
mọi người bấn lên sửa soạn không để mắt đến, chúng bèn chạy đi lo
"chuyện riêng" trong rừng. Chắc chúng cũng không thể đi xa được.
Trong lúc mọi người lao đi tìm lũ trẻ thì những phu khuân vác tạm đặt hành
lý đã nằm trên lưng họ xuống đất.
Angielic đưa mắt nhìn lần cuối cùng phong cảnh xung quanh đất Vapaxu.
Đột nhiên nàng không thấy buồn nữa. Những ngọn núi kia, những cánh
rừng này đã thổ lộ bao điều thầm kín riêng với nàng. Làm sao nàng có thể
quên được chúng.
Những thổ dân da đỏ đứng xa theo dõi đám người da trắng. Đột nhiên họ
náo động và kéo thành từng đoàn đến chào..
Angielic cảm thấy một làn gió thổi trong tim nàng làm dịu đi nỗi buồn phải
rời xa nơi đây.
Một đứa trẻ da đỏ lao tới nàng, hai tay mở rộng, chân liêu xiêu. Một linh
cảm đột nhiên xâm chiếm nàng và nàng cũng giang rộng hai tay chạy đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.