TÌNH SỬ ANGÉLIQUE TRỌN BỘ - Trang 462

Hắn quay lại trước một tấm gương dài đặt trên bệ lò sưởi, bắt đầu dán lên
má miếng sáp ong nhuộm xanh làm biến dạng mặt mình.
Angiêlic ngồi bật dậy.
- Cái đó thì tôi không chịu nổi! - nàng nói như đóng đinh vào cột. - Tôi cấm
anh, Nicôla Méclô, không được đứng trước mặt tôi với bộ mặt ghê tởm của
một lão già quái đản như thế! Nếu không, tôi sẽ không thể nào để anh chạm
đến người tôi nữa.
Khuôn mặt thô bạo lộ vẻ vui mừng trẻ con:
- Và nếu tôi theo lời cô... cô sẽ để cho tôi...
Nàng đột ngột kéo một vạt áo choàng lên mặt, để che giấu niềm
xúc động trước ánh mắt vui mừng lộ ra trong đôi mắt của tên tướng cướp
Calăngbrơđen. Bởi vì, đó là cái nhìn của Nicôla thiếu niên, ham chơi và
tính tình hay thay đổi, nhưng "bụng dạ chẳng đến nỗi nào" như người mẹ
tội nghiệp của cậu ta thường nói. Cậu thiếu niên Nicôla ấy, khi cúi xuống
bên người chị bị cưỡng hiếp, gọi dịu dàng: "Frăngxin, chị Frăngxin".
Cuộc đời đã có thể biến đổi một thiếu niên, một thiếu nữ như vậy đó! Tim
nàng tràn ngập lòng thương hại đối với cả hai người. Cả hai đều đơn độc và
đều bị mọi người ruồng bỏ.
- Cô sẽ để tôi yêu cô chứ? - Anh ta lẩm bẩm.
Và, đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người gặp lại nhau trong điều kiện kỳ lạ
như vậy, nàng mỉm cười với hắn ta:
- Biết đâu đấy.
Nicôla long trọng giơ cánh tay ra và nhổ xuống đất.
- Vậy tôi xin thề, dù có nguy cơ bị bọn cai đội và bọn lính tóm được vì để lộ
bộ mặt sạch sẽ của tôi ở Cầu Mới, cô sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi với bộ
mặt Calăngbrơđen nữa.
- Nicôla chân tôi bị đau. Nhìn xem, anh có cho rằng bác Mathiơ béo mà anh
vừa nói, có thể chữa cho đỡ đau không?
- Tôi sẽ ghé qua hỏi bác ấy.
Hắn đột ngột lấy hai bàn tay ôm bàn chân nhỏ trắn trẻo của nàng và hôn.
Khi hắn đi rồi, nàng muốn ngủ thêm. Trời vẫn rất lạnh, nhưng quấn chăn
thật kỹ nàng không thấy rét.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.