giọng điềm tĩnh “Chúng con vẫn thương nhau mẹ ạ! Chúng con vẫn như
thế mà! Chắc là mẹ không để ý đấy thôi! Mẹ an tâm dưỡng bệnh, chứ đừng
lo lắng gì về tình cảm chị em của chúng con! Là chị em, cùng một giọt máu
làm sao chúng con bỏ nhau được hả mẹ?”
Hình ảnh hồi tưởng ấy nhắc cho bà Kim Cúc thấu rõ tình cảm gắn bó
của chị em bà là mong mỏi duy nhất của bà cụ Đức sau khi lìa đời. Gục đầu
trên vai bà Bạch Mai, bà nức nở:
- Chúng ta sẽ thương yêu nhau mãi mãi không phải chỉ vì nguyện
vọng của mẹ mà chính bản thân của chúng ta phải không hả chị?
Ông cụ Đức bình tĩnh hơn bao giờ. Thay vì ngồi trên chiếc ghế cố
định, ông đi đi lại lại tiếp đãi những người đến viếng và cắt đặt mọi việc
cho con cháu. Ông đã nhờ cậu Bình báo tin cho nhà ông Phúc đồng thời
bàn tính với ông Hoàng và ông Thanh chuyện tẩm liệm và ngày chôn cất.
Cách đó ít ngày, tuy thấy bà cụ tỉnh táo và khỏe mạnh hơn trước, ông vẫn
không tin tình trạng sức khỏe của bà cụ vượt qua phút cuối cùng của cuộc
đời, cho nên ông tự đặt mình vào tư thế sẵn sàng đối diện một sự thật mà
không thể nào chối bỏ được. Trong tình trạng căn bệnh của bà cụ Đức
không thể cứu chữa được ông chỉ còn cách chiều vợ với tất cả những gì ông
có thể làm cho bà trước những ngày bà đi vào cõi vĩnh hằng. Bất cứ điều gì
bà cụ muốn là ông chiều lòng bà ngay sau khi lời yêu cầu của bà vừa dứt.
Ngày đầu tiên khi phát hiện bệnh trạng của bà cụ, ông cẩn thận các món ăn
liên quan đến sức khỏe của vợ bao nhiêu thì sau ngày bác sĩ báo bó tay
trước căn bệnh, ông chiều theo lời yêu cầu thức ăn mà bà cụ ưa thích bấy
nhiêu. Song song với việc chiều chuộng người đàn bà mà ông thương yêu
suốt bao nhiêu năm trời, ông cụ Đức còn chuẩn bị âm thầm cùng với ông
Thanh và bà Bạch Mai mọi thứ cho an táng. Tuy yên dạ vì sự ra đi của bà
cụ Đức nhẹ nhàng như người ở trong giấc ngủ êm đềm và đã chuẩn bị cho
tang lễ chu toàn từ ảnh thờ, vải tang, cho đến nơi chôn cất, những tiếng
khóc than không ngừng của hai người con gái của ông đã làm cho ông
chạnh lòng và cảm thấy nỗi mất mát càng lúc càng lớn trong lòng. Đang đi
lại, đột nhiên ông đến chiếc ghế thường ngồi yên vị một cách cô độc. Cúi
thấp mái đầu tóc bạc xơ xác, ông bùi ngùi nhớ lời khuyên của bà cụ: “Ông