TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 104

- Đến khi hai bác ra đồn điền tìm lại không thấy. Tưởng anh ấy mất hút nơi
đâu rồi, ai ngờ về nhà tỉnh bơ, em nghĩ có điên đầu không?
Lam Yên không muốn Đông Giao nghi ngời điều gì cả, nàng đáp nhẹ
nhàng:
- Nhiều lúc anh ấy thích suy tư một mình nơi thanh vắng không muốn ai
quấy rầy.
Đông Giao cướp lời:
- Xong rồi về nhà tỉnh bơ xem như không có gì xảy ra ca?
- Đúng là không có gì xảy ra.
Chàng lắc đầu:
- Không! Anh không tin là mọi việc bình thường. Chắc chắn phải có gì xảy
ra.
Lam Yên ném về phía chàng tia nhìn khó hiểu:
- Anh nghĩ ngợi làm chi những việc không có liên quan gì đến mình?
Đông Giao có vẻ đăm chiêu:
- Em cho là không liên quan à? Em không nghe những gì anh Mần Phi nói
hay sao? Anh ấy không thích anh và em đến gần. Tại sao anh ấy hằn học và
xua đuổi chúng ta?
- Anh ấy không muốn gặp chúng ta.
Chàng vẫn bực dọc:
- Chúng ta có làm gì phiền anh ấy đâu?
Lam Yên lặng thinh, chàng đến ngồi bên nàng:
- Lam Yên, em nói đi có phải anh Mẫn Phi không ưa anh?
- …!
Lam Yên không thể nói gì được. Nàng vô vàn khổ tâm. Nàng biết trái tim
Mẫn Phi đã tan nát vì nàng. Lam Yên cũng không muốn Đông Giao lo âu
phiền toái. Nàng thật sự xốn xang trước hai người đàn ông mà nàng yêu
quí.
Đông Giao nhìn sâu vào mắt Lam Yên:
- Anh Mẫn Phi có vẻ ghét anh, anh đâu đến nỗi ngu ngốc mà không nhận
thấy rằng anh ấy đã yêu em.
Lam Yên im lặng. Bàng hoàng. Chàng thấy lòng như lửa đốt. Chàng sợ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.