TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 107

- Thế Lam Yên nói xấu gì tôi với anh đó?
- Bộ cô có nhiều điều xấu hay sao mà sợ bị nói?
Phi Bach bỉu môi:
- Xí! Tôi mà sợ bị nói xấu à? Tôi rất ghét những kẻ hay đặt điều nói về
ngừơi vắng mặt. Dĩ nhiên khi họ nói thì chỉ có họ tốt thôi.
Đúng là gọing điệu của kẻ thích gây sự. Đông Giao cũng muốn chọc nàng
cho bỏ ghét.
- Tôi nghĩ dù ai muốn nói gì thì cứ nói, ta vẫn mãi là ta, có gì phải sợ?
Giọng nàng thật cay cú:
-Anh tưởng tôi sợ hả? Anh lầm rồi. Ở đời, tôi không biết sợ là gì?
Đông Giao cười cười khiêu khích:
- Tôi chưa thấy ai tuyệt như cô và anh hùng nữa chứ!
Nét mặt nàng vẫn nhăn nhó:
- Anh vẫn chưa cho tôi biết, Lam Yên đã nói gì với anh.
- Nếu tôi là cô tôi sẽ không quan tâm đến điều đó.
Mắt Phi Bạch long lên:
- Sao lại không quan tâm, tôi cần biết Lam Yên nói gì với anh để tôi còn
giải thích nữa chứ.
Nghe Phi Bạch nói, Đông Giao muốn bật cười. Phi Bạch đã bộc lộ phần
nào nhược điểm của nàng. Không muốn nàng nghi kỵ hiểu lẩm, chàng nhẹ
nhàng giải thich:
- Cô đừng lo, Lam Yên không có nói gì đâu. Chỉ tại tôi hỏi.
Phi Bạch sốt ruột:
- Anh hỏi gì?
-Tôi hỏi thăm về “ái nữ” của bác Thăng.
Nàng trợn mắt:
- Anh đã biết gì về tôi đâu mà hỏi thăm.
- Không biết mới hỏi chứ.
- Xạo!
Không nói gì, Đông Giao bất chợt hỏi Phi Bạch, cô ở Đà Lạt về từ lúc nào?
Nàng nghiêm gọing:
- Anh chưa trả lời câu tôi hỏi, thì không được quyền hỏi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.