TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 116

Phải chi bà Thăng giận dữ, la mắng nàng có lẽ Lam Yên không khổ sở
bằng những lời bà than thở. Giọng bà Thăng vẫn đều đều vang lên:
- Có người mẹ nào mà không yêyu và lo lắng cho con. Mẫn Phi là nguồn
vui và niềm tự hào của 2 bác. Thấy nó buồn bác chỉ nghĩ con với nó giận
nhau. Bác định giảng hoà.
Nghe bà Thăng nói, Lam Yên chỉ muốn sà vào lòng bà. Bà là một người mẹ
tuyệt diệu, ước gì nàng là con ruột của bà nhỉ? Còn tại sao nàng không yêu
Mẫn Phi để trở thành vợ chàng, thành con dâu của bà thì chỉ có trời mới
hiểu.
Bỗng dưng bà Thăng bảo:
- Nếu cậu Đông Giao không đến đây thì chắc chắn con sẽ yêu Mẫn Phi?
Lam Yên lặng thinh. Nếu không gặp Đông Giao nàng có yêu Mẫn Phi
không? Lam Yên không nghĩ đến điều đó.
Bà Thăng lẩm bẩm:
- Tất cả là tại Đông Giao. Phải chi cậu ta không đến đây!
- Bác đừng trách anh Đông Giao! Chỉ mình con có lỗi, nhưng chúng con
yêu nhau thì có tội gì hả bác?
Bà Thăng phan nàn:
- Tiếc là con không yêu người bác mong muốn.
Chợt mắt bà sáng lên:
- Cũng chưa muộn đâu Lam Yên ạ! Đông Giao chỉ đến đây một thời gian
rồi cậu ta lại đi thôi! Con hãy chấm dứt tình yêu bồng bột của con đ! Nhất
định con với Mẫn Phi sẽ thành!
Lam Yên hoảng sợ:
- Ko! Con không đồng ý! Bác đừng ép buộc con!
Bà Thăng ôn tồn:
- Con nên nghĩ đến hạnh phúc của con Lam Yen ạ! Bác mong con và Mẫn
Phi sẽ sống gắn bó bên nhau. Con đừng làm tan vỡ ước muốn của bác!
- Con biết bác rất tốt với con, nhưng mà…
Bà Thăng vẫn khuyên nhủ Lam Yên:
- Bác rất lo cho hạnh phúc của con. Lấy Mẫn Phi con sẽ được mọi điều tốt
đẹp!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.