TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 117

Lam Yên thành thật:
- Con không bếit nói sao trước thâm tình của bác đối với cha con của con.
Mãi mãi con biết ơn bác, nhưng con không thể lấy anh Mẫn Phi, lúc nào
con cũng xem anh ấy như một người anh.
- 2 đứa yêu mến nhau như ruột thịt thì trở thành vợ chồng càng thuận tiện
chứ sao con ngại?
Lam Yên đau khổ khẳng định:
- Nhưng con yêu anh Đông Giao mà. Bác hiểu cho.
Bà Thăng có vẻ giận:
- Rồi con sẽ quên cậu Đông Giao thôi!
- Không thể được bác ạ!
Bà Thăng nói quả quyết:
- Con nên chấp nhận những điều bác đã tính và lo cho con. Hãy suy nghĩ đi
Lam Yên!
Lương tâm ray rứt khi từ chối nhưng nàng vẫn phải từ chối. Giá như không
phải là bà Thăng, không phải là Mẫn Phi thì Lam Yên nhẹ nhõm biết bao
nhiêu. Nàng nhìn bà Thăng cố gắng tỏ bày:
- Bác Thăng, bác hãy để cho con sống với tình yêu của con. Bác, bác… tìm
người khác cho anh Mẫn Phi.
Bà Thăng như bị điện giật:
- Ko! Bác đã chọn con rồi. Bác sẽ không đồng ý ai cả. Không ai sánh được
với con đâu.
- Bác nói quá cho con!
- Thật đấy! Bác rất hài lòng con. Cả Mẫn Phi cũng yêu con kia mà.
- Nhưng con yêu anh Đông Giao!
Bà Thăng xẵng giọng:
- Đông Giao! Đông Giao! Biết cậu ta là người như thế nào. Con phải biết
suy nghĩ thiệt hơn chứ.
Nước mắt ứa ra, Lam Yên không biết phải làm gì bây giờ. Từ đây nàng sẽ
không còn thanh thản nữa. Không biết những ngày sẵp tới điều gì sẽ xảy ra
cho nàng?
Bà Thăng đứng dậy chấm dứt cuộc trò chuyện:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.