TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 120

- Ko, em không thể là kẻ bội bạc với bác Thăng!
Đông Giao lặng lẽ quan sát nàng. Lam Yên biết trọng ơn nghĩa. Nàng đã
gắn bó một đời với gia đình ông Thăng. Nàng không thể ra đi bằng sự trốn
chạy. Đông Giao cố an ủi nàng:
- Chúng ta sẽ ra đi đàng hoàng em ạ!
Và chàng mơ màng nói tiếp:
- Cưới nhau xong, anh sẽ đưa em về thành phố sinh sống để em khỏi phải
lo ngại điều gì cả.
Lam Yên phân vân:
- Không được đâu! Em sẽ bỏ chú Đan sao? Em thương chú ấy lắm!
- Anh rất quý tình cảm của em nhưng em phải nghĩ tới em chứ! Chú Dân
đâu phải ruột rà của em. Không có em thì gia đình của bác Thăng cũng lo
cho chú được!
Đông Giao nói phải nhưng Lam Yên thấy làm sao ấy! Nàng khó chấp nhận
việc xa lìa chú Dân. Rất tội nghiệp cho chú. Bao ấm ức chứa trong lòng
khiến chú lâm bệnh. Chắc là chú khổ dữ lắm. Nhiều lúc chú nói chuyện với
Lam Yên rất ngọt ngào. Chú gọi nàng là con xưng chú đầy thân mật. Khi
ấy Lam Yên rất vui sướng. Nàng thường vỗ vào tay chú:
- Mai mốt chú hết bệnh con sẽ đưa chú lên đồi cà phê or vào rừng thông
chơi nhé!
Chú Dân vỗ tay reo:
- Ừ đúng rồi đó! Con đưa chú đi đến nơi có mấy con suôi chảy róc rách chú
thích lắm!
Thế đấy, Lam Yên chưa kịp mừng thì hôm sau đã thấy chú ngồi ủ rũ hỏi gì
cũng không chịu nói. Tâm tính chú thất thường như vậy Lam Yên hiểu rất
rõ. Nàng có lòng nào xa rời chú?
Thấy Lam Yên ngồi thừ người ra, Đông Giao ôn tồn nói:
- Đừng lo gì cả Lam Yên ạ! Chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện ổn cả thôi!
Nàng thở dài không nói câu gì. Trời bắt đầu se lạnh. Lam Yên rùng mình.
Đông Giao giục:
- Chúng ta về nhà đi em!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.