TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 139

Ông Dân lại lẩm bẩm:
- Gặp con Lam Yên à?
Mắt Lam Yên cười lấp lánh. Ông Dân chợt nhớ:
- Mày chưa hái hoa quỳnh cho tao hả?
Lam Yên định đi nhưng nàng cố nán lại nghe cuộc đối thoại của ông và
Đông Giao. Nàng cười khúc khích:
- Con tưởng chú quên rồi. Thì chú nói chuyện với anh Đông Giao đi! Một
lát con hái cho!
Ông Dân đưa mắt nhìn hai người, bất ngờ ông hỏi Đông Giao:
- Cậu có thương con Lam Yên không?
- Dạ có!
Đông Giao đáp nhanh, chàng không chờ đợi ông Dân hỏi câu đó. Và chàng
kinh ngạc hơn nữa khi nghe ông bảo.
- Cậu thương Lam Yên thì hãy cưới nó đó! Cưới ngay đi!
Lam Yên lấy làm lạ:
- Kìa chú Dân! Chú kỳ.
Ông Dân nhìn nàng vẻ hơi giận:
- Tao nói không phải sao mày la tao?
Đông Giao lật đật lên tiếng rất khôn ngoan:
- Lam Yên đâu có la chú. Chúng cháu rất mừng khi chú quan tâm đến.
Ông Dân hấp tấp nói nhanh:
- Phải quan tâm chứ! Tao sợ có người cản trở lắm. À có ai cản trở tụi bây
không?
- Không! Không có đâu chú!
Chợt ông Dân hét lên hoảng loạn:
- Tụi bây láo! Có người đang ngăn cấm không cho tụi bây thương nhau kìa.
Mẹ tao, mẹ tao cấm đó. Tụi bây nghe không. Tao giận lấm! Mẹ tao không
cho cưới…
Nói xong ông ôm mặt khóc rưng rức. Lam Yên bàng hoàng. Đông Giao
nhỏ nhé bảo:
- Chú Dân, chú sao vậy? Đừng buồn nữa chú ạ!
Ông Dân nói trong tiếng nấc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.