TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 140

- Tao oán hận.
Lam Yên an ủi ông:
- Thôi chú đừng oán hận nữa chú Dân!
Giọng Dân sầu não hơn:
- Tao thương mà mẹ tao không cho tao cưới, tao nhớ mà không cho tao gặp.
Đông Giao và Lam Yên nín lặng nhìn ông Dân. Ông vẫn tiếp tục nói như
mơ:
- Phải chi tao được cưới cô ấy, tao sẽ có con nè. À con tao sẽ lớn bẵng con
Lam Yên rồi đó.
Bất thình lình ông Dân đưa tay sờ mặt Lam Yên:
- Mày là con tao phải không Lam Yên? Mày gốing Quỳnh Hoa vô cùng!
Lam Yên hoảng hốt lùi lại:
- Kìa chú Dân! Chú nói gì lạ vậy? Con đâu phải là con chú. Chú biết ba con
mà. Ba con là Đạt làm cho bác Thăng đó!
Ông Dân vẫn nói như mê loạn:
- Người ta nói láo con đó Lam Yên! Con đừng tin!
Lam Yên đưa mắt nhìn Đông Giao cầu cứu. Chàng nhé để tay lên vai ông
Dân nói như vỗ về.
Chú Dân chú bình tĩnh lại đi! Bây giờ chú đi dạo với tụi cháu nghe! Lam
Yên sẽ hái cho chú những cánh hoa tuyệt đẹp!
- Hoa quỳnh thôi!
- Vâng hoa quỳnh!
Như đứa trẻ không còn đòi hỏi nữa, ông Dân vui vẻ đứng lên đi bên cạnh
Đông Giao cùng Lam Yên ra vườn hoa.
Đứng giữa khu vườn hoa lung linh đẫy màu sắt, ông Dân như bình thản trở
lại. Ông hái một đóa hoa trắng muốt đưa cho Lam Yên:
- Tặng cho mày đo"!
Và ông cười. Nụ cười mới ngờ nghệch làm sao!
Vừa bước chân vào ngưỡng cữa, Đông Giao đã gặp ngay bà Thăng:
- Kìa cậu Đông Giao! Cậu đi đâu về đấy?
Đông Giao ấp úng:
- Dạ cháu đi ra nhà chú Dân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.