TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 158

Vừa bước chân vào tới cổng nhà, Đông Giao giật mình khi nghe Lam Yên
gọi
- Anh Đông Giao à, em có chuyện cần nói với anh.
- Nói gì?
Chàng nói cộc lốc và vẩn tiếp tục đi. Lam Yên đi bên cạnh chàng, giọng
than vãn
- Anh có vẽ lãnh đạm với em quá.
Đông Giao nghiêm sắt mặt
- Tôi cần phải làm thế.
- Để làm gì?
Chàng hất hàm
- Em biết rồi cần gì phải hỏi
Giọng Lam Yên có vẽ nôn nóng
- Anh kg thể nói chuyện thoải mái với em sao?
Đông Giao lạnh lùng
- Tôi nghĩ kg nên nói gì nữa, im lặng là hay nhất.
Lam Yên ngước nhìn chàng ngạc nhiên
- Anh lạ chưa? Em đang có nhiều điều muốn nói với anh. Sao anh đòi im
lặng
Đông Giao có vẽ dịu
- Bác Thăng không muốn cho anh tiếp xúc với em nữa
- Rồi anh nghe theo à?
- Chứ anh biết làm gì hơn?
Lam Yên kéo chàng đi đến vườn hoa, nàng dịu dàng hỏi
- Anh kg muốn đấu tranh cho tình yêu của chúng ta nữa sao?
Đông Giao đầy vẽ cay đắng
- Để làm gì? Rồi anh cũng sẽ thất bại thôi.
- Không !
- Em đã chấp nhận rồi, đừng cố an ủi anh nữa.
Lam Yên phản đối
- Em có nói điều đó với anh đâu!
Chàng khẳng định

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.