TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 177

- Đúng vậy.
Nàng mừng rở kêu reo
- Ôi em mừng quá, lạy trời cho việc ấy tốt đẹp
Đông Giao có vẻ bâng khuâng
- Anh không chắc Mẫn Phi đồng ý Lý Hương đâu
Lam Yên quả quyết
- Một khi Phi Bạch nhúng tay vào thì biết đâu...
- Còn bác Thăng gái nữa chị Bác kg bao giờ chấp thuận đâu.
Hai người ngồi lặng thinh, một lúc Đông Giao bổng thốt lên
- Ôi giá như anh đến chốn này chỉ gặp một mình em thôi nhi?
Lam Yên vẩn kg nói gì, nàng muốn bật cười trước lời nói của Đông Giao.
Làm sao ở chốn này có một mình nàng được? Có Mẫn Phi với cả gia đình
chàng, Mẫn Phi với một tình yêu sâu nặng. Lam Yên biết tính Mẫn Phi,
chàng lầm lì nhưng tính rất dứt khoát. Nàng biết sự đỏng đảnh của Phi
Bạch va Lý Hương chỉ làm cho Mẫn Phi thêm bực. Lam Yên kg mấy hy
vọng điều đó. Nàng chỉ mong Mẫn Phi thuyết phục được bà Thăng
Trong lúc Lam Yên va Đông Giao trò chuyện thì Mẩn Phi còn đang đi
ngoài đường. Bóng dáng cao gầy của chàng đổ dài trên mặt đường nhạt
nắng. Trông chàng lẻ loi làm sao!
Phi Bạch nắm lấy tay Lý Hương tiến thẳng đến gặp Mẫn Phi vẻ mặt nàng
vô cùng hớn hơ?
- Kìa anh Mẫn Phi, sao hôm nay anh về trể thế? Em với Lý Hương tìm anh
nãy giờ.
Thoáng thấy hai ôc gái chàng khẻ cau mày, Lý Hương lại mĩm cười đùa
chọc
- Giờ này mà anh lang thang một mình ở đây không sợ bị bắt cóc sao?
Mẫn Phi nhăn mặt kg đáp lời Lý Hương, chàng đưa mắt ngó Phi Bạch
- Các cô chưa về Đà Lạt sao?
Phi Bạch bướng bỉnh trả lời
- Em thích ở đây
Chàng khó chịu
- Ở đây làm gì? Em bỏ cô Linh sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.