- Không! Cháu không đồng ý.
Bà nói như ra lệnh:
- Cô phải nghe tôi . Tôi sẽ thu xếp cho thằng Đạt cưới cô . Thằng Đạt cũng
mồ côi như cô . Nó là người tốt siêng năng và hiền lành . Thằng Đạt rất yêu
quý cô.
Như sợ Diệp Hoa không bằng lòng . Bà Xuân đe dọa:
- Cô phải chọn cách giải quyết này của tôi . Bằng không, cô không thể yên
thân với tôi đâu.
Diệp Hoa biết rằng bà Xuân không phải hăm dọa suông đâu . Những ai trái
ý bà rồi sẽ biết . Bỗng dưng nàng nói nhanh:
- Hay bác cho cháu đi như lúc đầu bác đã quyết định.
Bà Xuân lạnh lùng tuyên bố:
- Không được! Cô đi sẽ không ổ đâu . Cô hãy ở lại đây và lấy thằng Đạt.
Diệp Hoa khóc nức nở:
- Cháu không đồng ý.
- Tôi bắt buộc cô đấy . Nếu cô không chịu thì hậu quả ghê gớm sẽ xảy ra
cho cô đó.
Diệp Hoa gục đầu khóc mãi . Bà Xuân đã dồn nàng vào chân tường . Nàng
muốn quỵ hẳn đi . Nhưng rồi nàng vẫn cố tỉnh táo để viết lá thư cho Dân
theo lời bà Xuân đọc.
Thế là hết cuộc đời nàng kể như đã hết.
Ở Sài Gòn nhận được thư của Diệp Hoa, Dân tức lồng lộn . Diệp Hoa đã
lừa dối chàng sao ? Dân không tin chàng phải hỏi cho ra lẽ . Chàng cần
phải gặp Diệp Hoa ngay . Và chàng đã lao về Bảo Lộc như một cơn lốc.
Bà Xuân và Linh đã kể cho Dân nghe về đám cưới của Đạt và Diệp Hoa . 2
người đều bảo Diệp Hoa đã phản bội chàng, nàng là cô gái chẳng ra gì .
Hãy quên nàng đi mà lo nghĩ đến tương lai.
Dân vẫn nữa tin nữa ngờ . Chàng quyết định gặp Diệp Hoa để tìm hiểu sự
thật . Diệp Hoa đang sống hạnh phúc với Đạt . Diệp Hoa xác nhận những
điều nàng viết trong thư là đúng . Dân phát điên lên trước sự thật phủ
phàng.
Trở về Sài Gòn, Dân bỏ học đi lang thang . Thấy chàng quá đau buồn, tuyệt