- Không phải tao về thăm thành phố đâu, về ở luôn đây!
Toại Ý trợn mắt:
- Trời đất . Rồi! Lại bị một cô sơn cước nào nữa bỏ đi rồi phải không ?
- Mày nói tầm bậy . Tao làm sao quen được mấy cô sơn cước.
- Thì ở cái vùng Cao nguyên của mày đó.
Đông Giao gạt ngang:
- Thôi hãy kể chuyện của tụi bây cho tao nghe đi!
- Chẳng có gì cả.
Toại Ý làm chàng mất hứng . Về nhà đã hơn 10 ngày nay, nhưng buồn nản
quá Đông Giao chẳng đi đâu cả.
Bà Nhung cứ thắc mắc:
- Con có vẻ không vui . Có việc gì không Đông Giao ?
Đông Giao trấn an bà Nhung:
- Không có gì đâu mẹ ạ!
Bà Nhung lại càng lấy làm lạ hơn nữa khi Đông Giao không trở ra chỗ làm
. Bà hỏi khẽ:
- Con nghỉ làm ngoài ấy hả ?
- Vâng! Ngày mai con sẽ xin việc làm.
Suốt mấy ngày Đông Giao ở nhà với nét mặt dàu dàu . Chàng hút thuốc
liên tục . Bà Nhung biết con có tâm sự gì buồn nhưng chàng cố giấu . Bà
không nói nữa nhưng cũng rất quan tâm đến chàng.
Sợ mẹ lo âu vì mình, Đông Giao đến nhà Toại Ý nhưng ở đây chàng vẫn
không khuây khỏa nỗi buồn . Trái lại chàng thấy đâu đâu cũng có hình
bóng của Lam Yên.
Khi Đông Giao trở về nhà thì bà Nhung cho hay chàng có khách . Đông
Giao ngạc nhiên khi thấy Mẫn Phi ngồi sờ sờ trước mắt . Lại ông Thăng sai
Mẫn Phi lên đây tìm chàng chứ gì . Hay Mẫn Phi đi mời đám cưới . Chàng
thoáng cau mày khi nghĩ đến tấm thiệp cưới trên tay Mẫn Phi.
Thấy Đông Giao, Mẫn Phi đã niềm nở chào trước:
- Chào ông Đông Giao, khỏe chứ ?
Đông Giao lạnh nhạt:
- Vẫn khỏe, cám ơn!