TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 28

Nàng vênh mặt:
- Em lúc nào cũng học tốt.
- Không chắc đâu! Tại sao cô không chú ý?
Hạ Như cựa quậy trong ghế:
- Em vẫn đang chú ý đây. Bộ "thầy" không thấy sao?
Đông Giao kéo dài giọng:
- Nếu Hạ Như chú ý thì tôi đã không nhắc!
- Phải rồi vừa nhắc vừa mét... "thầy" lúc nào cũng nghĩ em tệ lắm!
Đông Giao im lặng ngó nàng một lúc:
- Nếu cô siêng học thì tôi sẽ k hông nói nhiều và chắc mẹ cô cũng sẽ không
phiền.
Hạ Như vẫn ấm ức:
- "Thầy" không nói thì sao mẹ em biết!
Đông Giao tỏ vẻ thách thức:
- Học hành như cô thì cần phải cho gia đình biết chứ.
Hạ Như trề môi:
- Hứ! Làm như người ta còn con nít lớp một không bằng.
Giọng chàng vang lên đều đều:
- Con cái lớn nhỏ gì cha mẹ cũng phải quan tâm. Cô tưởng cô lớn rồi bác
Thái không "được" để mắt tới nữa phải không? Cô lầm rồi.
Hạ Như nhăn nhó:
- Phải rồi tôi lầm! Còn anh sung sướng vì đã mét được để cho tôi bị rầy.
Nàng đùng đùng xếp sách lại, hai tay buông thỏng trên đầu gối và tuyên bố:
- Bây giờ nghỉ, không học nữa.
Đông Giao trợn mắt:
- Cô đừng giỡn chứ! Lớn rồi mà không ý thức gì cả.
Hạ Như không thèm đáp lời Đông Giao. Nàng ngó lơ ra cửa sổ. Đông Giao
đã hiểu lý do nàng giận dỗi. Nàng đã bị mẹ rầy. Chàng dỗ dành Hạ Như
như dỗ dành đứa trẻ nhỏ.
- Em nên mừng vì mẹ lo lắng chu đáo cho em. Mẹ mong muốn cho em tiến
bộ, chứ có ghét gì em đâu. Có nhiều người không còn có cha mẹ để được
rầy la.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.