TÌNH XƯA SƯƠNG KHÓI - Trang 35

Đông Giao cố gắng giảng giải:
- Gia đình em thuộc diện ưu tiên vả lại qua bên đó em còn sum họp với
người thân. Anh nghe nói cô chú và cả nội em cũng ở bên ấy nữa kia mà.
- Vâng! Vì thế ba em luôn mong mỏi được đi.
Đông Giao cố nén tiếng thở dài. Rồi chàng sẽ xa Hạ Như. Cô học trò bé
bỏng đã một thời mới học thêm. Nhớ ngày nào Hạ Như xem việc học thêm
như một cực hình. Bây giờ thì nàng đã thay đổi nhiều. Bị rầy mãi làm sao
chịu nổi, kể ra Hạ Như cũng rất ngoan. Đông Giao rất thích Hạ Như vì
nàng không giống những tiểu thư kênh kiệu khác.
Chàng hỏi Hạ Như giọng thật nhỏ:
- THế ba mẹ mong muốn đi nước ngoài còn Hạ Như thì không à?
Hạ Như đưa tay vuốt mái tóc mềm đong đưa phía trước ngực:
- Dĩ nhiên gặp lại ông bà cô chú thì em mong lắm nhưng rồi em sẽ xa hẳn
nơi đây, mất hút bạn bè.
Đông Giao rất hiểu lòng nàng. Giọng Hạ Như buồn như sắp khóc:
- Làm sao em dám nói cho Lý Hương và Hoàng Oanh biết đây? Tụi nó sẽ
đau khổ biết chừng nào khi em ra đi.
"Tụi nó sẽ đau khổ" chứ còn anh thì sao? Hạ Như đâu thấy được nỗi xốn
xang trong tâm tư Đông Giao. Hạ Như đi, chàng như đánh mất một cái gì.
Tim chàng nhoi nhói đau mà Hạ Như nào có biết. Ôi ! Tôi thương em mà
em đâu có hay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.