khoanh tay khủng khỉnh. Anh đâu có thể tóm cổ mọi người mà chôn
sống được...
− Trong nhà mình không còn lấy một mẩu bánh...
− Đừng khóc, vợ hiền của anh, mắt anh đang trào lệ đây... Anh
cũng không hiểu có chuyện gì xảy ra nữa! Sao lại không có ai chết là
thế nào! Thế giới bên kia hết chỗ rồi sao! Đừng khóc đi em, khúc ruột
của anh, anh xin em... Lúc nào em cũng bảo anh: làm đi, làm đi.
Nhưng anh là phu đào huyệt, anh không thể tự mình sống được. Người
ta muốn trả tiền anh thì phải có người chết. Em ráng chờ chút ít.
Khồng có lẽ hạnh phúc không cười với ta? Rồi em sẽ thấy!
♦♦♦
Câu chuyện của nhà báo với vợ
− Những mơ ước thời con gái của em thế là đổ vỡ hết. Hồi đi lấy
chồng, em mang theo bao nhiêu hy vọng...
− Nhưng thiên thần của anh ơi, đừng khóc, cho anh nói đã...
− Chúng ta còn nói gì nữa?
− Anh xin em, em đừng khóc nữa... Anh làm việc vì hạnh phúc
của em đấy.
− Anh làm việc, anh làm việc, anh làm việc gì mà em áo không
đủ mặc...
− Để có tiến bước, có vươn lên, để thoát ra ngoài công việc thư
lại, để đứng đầu một tòa báo thì cần phải có những sự kiện phi thường.
Thí dụ, phải có một vụ tai nạn máy bay cỡ lớn, một vụ động đất chưa
từng xảy ra, một đám cháy khổng lồ, một tội ác đầy uẩn khúc hay một
cái gì đó đại loại như thế. Lúc đó anh mới thể hiện hết mình được...
Anh sẽ phỉ nhổ được bọn các tòa báo khác. Nếu anh không làm lu mờ
hết cái bọn ấy, thì em đừng coi anh là chồng và là nhà báo nữa. Ngoài
anh ra, không ai có thể biết cách phân bổ tư liệu, không ai có thể nghĩ