− Có lẽ em không thể nhìn thấy được cái ngày ấy. Năm ngoái
chúng mình có khốn khó thế này đâu. Ít ra thì em cũng còn cho các
con ăn được no đủ. Nhưng bây giờ làm sao chúng có thể ăn no bằng
những hồi ức về quá khứ được.
− Đừng khóc, em yêu, em làm trái tim anh tan nát rồi đây. Anh
mà có quyền thì anh treo cổ hết bọn chúng suốt ngày đêm liên tục.
Anh hoàn toàn không ngủ được. Anh có phải thằng lười biếng trốn
việc đâu em!
− Anh nghĩ ra một kế gì đi!
− Anh nghĩ ra được gì bây giờ? Tòa án bây giờ không kết ai vào
tội tử hình nữa, thế là anh chả có việc mà làm. Tiền công của anh là
công khoán, chứ đã được ăn lương chính thức đâu. Không treo cổ
được ai thì chẳng được gì cả.
− Một đất nước to lớn như nước ta mà hết hẳn bọn tội phạm rồi
sao?
− Thế mà hóa ra thế đấy, hết thì không hết, nhưng em cứ đi mà
nói với cảnh sát, với quan tòa đi... Chao ôi, giá anh mà có quyền gì
nhỉ! Cứ thử trả thù chúng nó mà xem, chúng nó đuổi cổ anh và treo cổ
anh ngay. Chúng sẽ kiếm người thay anh và treo cổ anh đấy. Em hiểu
chứ... Đừng khóc, khóc mà làm gì, cánh chim câu của anh! Em cứ làm
như anh không muốn làm việc ấy! Hãy chờ thêm ít nữa... Anh tin rằng
rồi đây hạnh phúc sẽ mỉm cười với ta.
♦♦♦
Câu chuyện của người đào huyệt với vợ
− Mấy mẹ con em rồi sẽ đi đấy, anh nghe thấy không?
− Em nghĩ ra cái trò gì thế? Bây giờ anh biết làm gì nếu người ta
không chết nữa? Anh thì trước sau cũng chỉ là phu đào huyệt thôi...
Làm sao có thể nghĩ rằng người chết thành núi mà anh vẫn ngồi