TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT - Trang 152

− Gọi tên thư ký cho tôi mau lên!
− Nhà cô bớt ăn đi, để tiền mà thuê đầy tớ. Ở đây không có ai hầu

đâu.

Tôi nổi giận đấm tường và quát anh thư ký.
− Sang mà nghe điện. Chỉ vì mấy con ranh khốn kiếp của anh mà

tôi bực mình đây. Anh đào đâu ra những của nợ này thế?

Tôi quát những câu ấy vào máy cho mụ nghe tiếng.
Anh thư ký sang và bắt đầu nói chuyện qua máy:
− Tôi nghe đây, bẩm bà cứ ra lệnh, thưa bà chủ... Thế nào ạ?

Vâng... vâng... Bà nói gì nặng thế? Xin bà tha... Kẻ đầy tớ trung thành
của bà... Xin bà tha... Chúng con... dạ... biên tập viên ạ... dạ, mới đến
thưa bà... Con xin có lời, thưa bà... - Mặt anh thư ký đổi sang màu tro.
Anh treo ống nghe lên.

− Nghe đây, anh vừa làm gì thế? - anh ta hỏi.
− Làm gì?
− Anh quát mắng bà chủ...
Tôi suýt chết ngất.
− Lại đuổi đi hở? - tôi rền rĩ.
− Ông chủ đang ở châu Âu, - anh thư ký nói. - Ông ấy mà về là

ông ấy đuổi anh liền.

− Nếu tôi lạy van, xin tha, tôi nói rằng tôi nói nhầm thì sao...
− Tôi không nghĩ thế. Ông ta rất sợ vợ. Ông ta không dám lờ đi

đâu.

Thế là tôi lại sắp thất nghiệp, lại ngồi chơi. Tôi đang nghĩ thế thì

chuông lại reo vang. Lại mụ ta. Dù thế nào thì tôi cũng sắp bị đuổi,
không đường cứu chữa... Tôi quyết định vẫn đối xử như cũ.

− Nhà cô cần gì nào? - tôi tấn công mụ ta trước.
Tồi biết thế nào mụ ta cũng hét toáng lên.
− Lúc nãy anh nói chuyện với tôi, nhưng chắc anh không biết tôi

là ai phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.