Tôi cứ ngỡ cái người gọi lúc này là một trong các cô gái bán bar
mà đêm nào cũng gọi anh thư ký.
− Tôi đã bảo anh gọi thư ký kia mà?
− Tôi đã bảo... Tôi đã đấm tường và đã gọi rồi!
− Vậy sao anh ta không sang?
− Làm sao tôi lại phải biết điều đó?
− Anh liệu hồn, tôi sẽ đến ngay bây giờ!
Cái giọng thật là vô giáo dục, đầu đường xó chợ.
− Cô nói khẽ chứ, có được không? - tôi bảo.
Rồi sau cô ta quát mắng tôi, tôi nói:
− Người có học vấn như tôi không thể nói chuyện với cô được.
Ngay sau đó mụ ta xổ ra một tràng:
− A, cái thằng ranh con, mày lấy đâu ra cái học vấn ấy, hở?
− Khẽ mồm chứ!
− Đồ con lừa!
− Nhà cô là con lừa!
− Thằng súc sinh!
− Chính nhà cô là súc sinh!
Mụ ta mắng tôi là gì, tôi lại bảo “chính nhà cô”.
Cuối cùng mụ nói:
− Tao sẽ cho mày biết tay.
− Thế thì nhà cô đến đây xem ai biết tay ai! - tôi đáp.
− Tao nhổ toẹt vào mặt mày, thằng khốn!
− Nhà cô khốn thì có! Cô điên hay sao thế? Sao cứ bám lấy tôi
thế?
− Trời ơi, tôi đến ngất xỉu mất thôi! Có phải chính tôi nhờ anh gọi
thư ký không? Có phải chính anh trả lời rằng anh ta sắp sang không?
Mụ ta cứ nổ như súng máy, chửi bới liên hồi. Còn tôi cứ một mực
đáp: “Chính nhà cô, chính nhà cô, chính cô, chính cô!”