− Tôi biết. Bà là phù thủy mệnh danh bà chủ. Bây giờ tôi phải nói
chuyện gì với bà đây?
Mụ tru tréo lên:
− Ra thế-ế-ế! Thì ra anh cũng biết...
Tôi treo máy liền.
Bây giờ mọi đường liên lạc bị cắt đứt.
Chừng một tuần sau ông chủ du ngoạn trở về. Tôi vẫn rùng mình
khiếp sợ. Về được một hôm ông gọi tôi lên. Tôi vào phòng ông. Tôi
hy vọng: “Nếu cầu xin, chắc ông ấy thương.”
Tôi đứng trước mặt ông, những ngón tay khoanh trước bụng cứ
giật giật một cách hoảng hốt.
− Ngồi xuống đây con...
− Cầu Chúa che chở cho ông! Con không dám!
− Ngồi xuống đây, con ngồi xuống đây...
Ông mỉm cười, tôi ngồi xuống ghế đối diện.
− Ta chúc mừng con. Xin cảm ơn... Ta sẽ suốt đời biết ơn con...
Con đã chấn chỉnh được đầu óc của bà chủ ta... Khá lắm!... Con đã
báo thù cho mười tám năm đau đớn của ta. Hay lắm! Bởi vì đối với bà
ấy ta không dám nói một lời nào toại ý. Con hành động thật đúng. Con
xuống nhà đi: ta đã bảo thưởng cho con năm mươi lia rồi đấy.
Tôi xuống phòng kế toán lấy năm mươi lia. Từ đó tôi săn đón chờ
mỗi tiêng chuông điện thoại. Có thể là bà chủ gọi đến chăng, nếu có
tôi lại mắng bà ấy một trận té tát. Thế mà bà ấy không gọi đến nữa.
Nhưng có một lần, buổi tối, bà đến một mình. Trong phòng chỉ có
riêng tôi. Bà bước vào.
− Anh là biên tập viên? - bà hỏi.
− Dạ phải.
− Bữa trước anh mắng tôi qua máy nói?