TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT - Trang 150

nào cũng có mươi, mười lăm cô gọi dây nói cho anh. Tôi cứ liên tục
đấm tường. Nhưng anh ta thì cứ trốn miết trong phòng mình với một
cô bạn gái nào đó, hoặc là anh ta không sang nghe hoặc giả có sang thì
cũng còn chán.

Tôi rất vui vì có việc làm và tôi chỉ rùng mình lo lắng sợ bị đuổi

việc. Vì đã phải ngồi nhà quá lâu không có việc làm nên tôi sẵn sàng
làm bất cứ việc gì nặng nhất, bất cứ việc gì người ta sai bảo.

Anh bạn lo việc cho tôi thì bảo:
− Đừng có sợ ai cả, anh chỉ nên sợ bà chủ mà thôi. Nếu anh tránh

xa được bà ấy thì không ai động đến anh nữa.

− Tôi thì liên quan gì đến bà chủ?
− Anh đừng nói thế... Bà ấy không phải đàn bà mà là cây gậy

trừng phạt của Chúa. Chỗ nào bà ấy cũng nhúng mũi vào được.

Các cộng sự trong tòa báo thảy đều run sợ mỗi khi nghĩ đến bà ta.

Bà được gọi là bà chủ với cái nghĩa là kẻ quyền hạn khôn lường. Bà
buộc mọi người luôn luôn khiếp hãi. Còn tôi thì cố không va chạm.

Tôi làm việc đã đầy ba tháng. Một đêm như thường lệ tôi ngồi

sửa bài. Đó là một đoạn tiểu thuyết về một vận động viên. Tôi đọc say
mê. Bỗng có tiếng chuông điện thoại reo vang. Tôi nhấc ống nói và
thấy một giọng nữ giới. Giọng ấy hỏi anh thư ký.

Tôi đấm tường mấy cái liền. “Chờ một phút, sang bây giờ đây!” -

tôi đáp và đặt máy xuống bàn, rồi lại vùi đầu vào sách. Cuốn tiểu
thuyết đã hết. Mãi tới đó tôi mới nhận ra rằng ống nghe vẫn ở trên
bàn. Anh thư ký vẫn không sang, chắc là anh ấy đang làm việc đại sự.
Tôi treo Ống lên, lập tức chuông lại reo vang.

− Tôi nghe đây.
− Nghe đây, anh là ai vậy? - vẫn cái giọng lúc nãy.
− Thế cô là ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.