− Tôi sẽ bảo vệ nàng đến hơi thở cuối cùng.
Nàng ép mình vào tôi chặt hơn đến nỗi tôi cảm thấy được hơi ấm
của thân thể nàng.
− Thoạt mới nhìn em đã hiểu ngay anh là một hiệp sĩ thực thụ.
Thời này những người đàn ông như anh thật hiếm hoi lắm.
Tất nhiên là Lêđi nói đúng. Tôi bối rối mỉm cười nói:
− Nàng ban cho tôi nhiều vinh hạnh quá.
− Haxan, em cần nói một chuyện thẳng thắn với anh.
− Tôi nghe đây, Lêđi.
− Em sẽ nói anh nghe điều bí mật của em... Nhưng ta vào phòng
em đi. Ở đây nguy hiểm cho cả hai, em không nói được.
Nàng cầm tay tôi đứng lên... tôi lê bước theo nàng... Vừa đến
phòng, nàng thả mình xuống đi văng rồi nằm dài ra.
Tôi không biết phải làm gì, đành đứng ngẩn ra.
Lêđi giơ ngón tay vẫy tôi như vẫy một đứa bé.
− Lại đây, lại đây, Haxan, lại đây với em, Haxan! - nàng hối hả
kêu tôi đến.
Trên môi nàng tên tôi vang lên như những nốt nhạc.
Tôi bước lại gần.
− Ngồi xuống đây, Haxan.
Tôi ngồi xuống.
− Từ lâu anh đã mơ ước có em phải không?
− Phải rồi, Lêđi ạ, nhiều năm rồi đấy.
− Trong mơ anh cũng thường thấy em phải không Haxan?
− Phải rồi Lêđi ạ... - Trong mơ tôi cũng chưa thấy ai xinh đẹp hơn
nàng.
− Đã bao nhiêu năm em sống trong trí tưởng tượng của anh phải
không?
− Phải rồi... Nhưng sao Lêđi biết được điều đó? - Tôi bối rối.