− Làm sao biết ư? - nàng cúi xuống tôi thì thầm: - Khẽ chứ,
Haxan, người ta đang nghe trộm chúng ta...
− Ở đây còn có người khác nữa hay sao?
− Chồng em gắn máy nghe trộm vào tường đấy. Tất cả mọi điều
chúng ta nói đều có mật vụ theo dõi...
Lạy Chúa, thế ra tôi đã rơi vào mạng lưới mật vụ của chồng nàng.
− Nàng có chắc thế không? - tôi sợ hãi hỏi.
Nàng nói rất khẽ:
− Chồng em, cái thằng chồng tàn nhẫn... Anh ngồi sát vào đây
khỏi có người nghe.
Cái mùi thơm mê mẩn từ thân thể nàng tỏa ra làm gân cốt tôi
mềm nhũn. Tôi ngồi dưới chân bên cạnh Lêđi.
− Rồi chúng ta sẽ hiểu nhau, Haxan... Ngồi xích nữa vào đây,
xích nữa vào đây...
Tôi đã xích vào sát đến nỗi không còn sát hơn được nữa.
− Anh thật đẹp trai, Haxan... Chắc trước đây nhiều người đàn bà
đã nói với anh như thế?
− Không đâu, Lêđi, lần đầu tiên tôi được nghe như thế.
Tôi biết tôi xấu trai lắm... Thậm chí còn dị dạng nữa.
− Anh hoàn toàn... Tức là... Anh tuyệt vời trong cái vẻ dị dạng...
Anh hiểu không?
− Tất nhiên...
− Chao ôi, Haxan, anh nhìn vào mắt em đi... Đôi khi từ ngữ bất
lực không nói lên tình cảm. Chính bây giờ em đang trong cái tâm
trạng ấy.
Tôi lúng búng một câu gì khó hiểu rằng tôi biết ơn nàng lắm.
− Im đi, Haxan, em muốn được nghe căn phòng nín lặng...
Nhưng rồi nàng lại lên tiếng:
− Anh có yêu em không?
− Anh sẽ yêu em trọn kiếp, Lêđi...