TÌNH YÊU CUỒNG NHIỆT - Trang 27

Số tiền lẻ trong ví chỉ đủ đi được nửa đường. Tôi xuống một ga

xép, bụng đói lả, trong túi không còn đủ tiền để mua chiếc bánh mì
vòng. Mà trước mắt còn đi bộ hai ngày nữa. Làm thế nào để sống
được hai ngày nữa bây giờ. Chẳng biết làm gì, tôi đành thất thểu lên
đường, hướng về thị trấn của mình. Tôi cứ cắm đầu đi, đường dài vô
tận, trời nắng như đổ lửa. Vừa đói vừa mệt, hai chân tôi lảo đảo như
muốn khuỵu, mắt bắt đầu nảy đom đóm. Bốn bề xung quanh không có
một ngọn cây nào, trong khi đó cả đói cả mệt đã làm tôi kiệt sức.

Tôi cố lê bước. Bỗng nhìn thấy ở đằng xa có một cái cây không

biết là lê hay táo. “Cây gì thì cây, - tôi nghĩ, - cùng lắm thì cũng nhai
lá.” Khoảng cách chỉ độ trăm bước mà sao tôi thấy như xa đến hàng
trăm kilômét. Cuối cùng tôi cũng lê được đến nơi, hóa ra là cây mận.
Quả của nó dường như bị héo quắt đi vì nắng. Chỉ có một lớp cùi
mỏng dính bao quanh hột! Hơn nữa cũng chẳng có nhiều, nên chỉ một
loáng tôi đã thanh toán xong hết cả. Gần đấy có một dòng nước nhỏ,
tôi nằm xuống làm ngay một tợp.

Nhưng nước có vị gì đăng đắng. Uống no nê xong, lạy Đức

Allah, cơn khát đã hết, tôi lại tiếp tục lên đường. Nửa giờ sau tôi đến
một ngôi làng.

Cạnh quán cà phê có vòi phun nước, mấy ông già đang ngồi.
Một người trong số họ niềm nở bảo tôi: “Xin chào người khách

bộ hành! Chẳng hay ông muốn uống nước sạch và mát không?”

“Cảm ơn các bác, tôi vừa uống ở dòng sông bên kia rồi.” Ông già

nhìn tôi lộ rõ vẻ kinh ngạc: “Con sông nào? Chả lẽ bụng ông không tốt
hay sao? Nước con sông ấy là nước chữa bệnh đấy, nó có tác dụng tẩy
ruột ra tuốt, dù cho ông lấy nút chai bịt lại nó vẫn bị bật ra, sức nó
mạnh lắm!”

Tôi chưa kịp nghe nói hết câu thì đã thấy bụng sôi ùng ục, chỉ

còn biết thều thào hai chữ “Allah”, rồi rẽ vào bụi cây gần đó, vừa đi
vừa tụt quần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.