TÌNH YÊU PHÙ THỦY - Trang 140

Lại một lúc im lặng mới và tôi thấy sự bối rối của người lạ mặt tăng lên.
- Ông vừa tới thăm ông Venables phải không? - Ông ta hỏi tôi sau khi đã
húng hắng ho.
- Vâng, tôi tưởng rằng ông cũng vậy, ông cũng đến đó?
- Không, không... Tôi ở Bournemouth gần đây. Tôi vừa dọn đến một ngôi
nhà nhỏ.
Không biết ai đó đã nói với tôi rằng có một người nào đó sống ở
Bournemouth. Trong khi tôi cố gắng nhớ lại trong ký ức thì người cùng đi
với tôi mỗi lúc lại tỏ ra càng bối rối hơn. Ông ta nói:
- Chắc rằng ông thấy cái đó là lạ lùng, tôi tin như vậy.. Thật là khó hiểu khi
thấy một người đi lang thang trong vườn của một nhà mà... mà chủ nhà
không biết người đó. Những lý do hành động của tôi hơi khó giải thích, tuy
tôi có thể bảo đảm với ông rằng nó là rất đứng đắn. Tôi mới chỉ ở
Bournemouth một thời gian ngắn nhưng không thiếu người đã biết tiếng
tăm của tôi. Là dược sĩ, tôi đã bán cửa hàng ở Luân Đôn của tôi để về đây,
nơi mà tôi rất ưa thích, rất ưa thích.
Một ánh sáng đến với tôi. Tôi biết con người tầm thước thấp này là ai rồi.
Nhưng ông ta vẫn chưa nói hết.
- Tôi là Osborne. Zacharias Osborne. Tôi có một công cuộc kinh doanh tốt
đẹp ở Luân Đôn, phố Barton. Một phố rất đẹp thời cha tôi, nhưng từ đó đến
nay dã thay đổi nhiều rồi. Ôi... vậy...
Ông ta thở dài, lắc đầu.
- A! Đây là nhà của ông Venables. Tôi nghĩ… đó là một trong những người
bạn của ông à?
- Đó là cái khỏi phải nói nhiều. Tôi mới chỉ thấy ông ấy một lần cùng với
các bạn của tôi.
- A! Vâng... vâng... thật vậy.
Chúng tôi đã đi tới cổng ngoài vườn. Chúng tôi đi ra khỏi cổng. Không
định trước, Osborne dừng lại. Tôi trả ông ta chiếc đèn pin.
- Cảm ơn.
- Tôi xin ông, tôi...
Ông ta ngừng lại, rồi lại nói vội vàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.