TÌNH YÊU PHÙ THỦY - Trang 63

thấy cửa kính đóng kín mít. Ở bên cánh cửa có một mảnh giấy ghi "mời
bấm chuông". Tất cả đều hoang vắng. Trên một cái giá tôi thấy một cuốn sổ
cũ. Tôi mở sổ và lật từng tờ. Người ta ít dùng đến nó và những người nghỉ
lại thì thường không quá một đêm. Có phải là ngẫu nhiên và một tên
Stamford và một tên Parkinson đã nghỉ ở quán này năm ngoái không? Hai
cái tên này có trong bản danh sách của Corrigan. Chúng ít phổ biến...
Nhưng tôi đã chú ý tới một cái tên khác, đó là Martin Digby. Nếu đúng là
người tôi quen, thì đây là cháu họ của người đàn bà bà tôi thường gọi là bác
Mint... tức là phu nhân Hensketh-Dubois.
Tôi đi mà chẳng biết đi đâu. Tôi rất muốn nói với một người nào đó. Với
Jim Corrigan hay với David Ardingly, hay là với Hermia rất kín đáo và đầy
thiện chí. Tôi chỉ có một mình với những tư tưởng thiên chúa giáo và nỗi
cô đơn đang đè nặng lên tôi.
Tôi đi lang thang khoảng nửa tiếng đồng hồ trên những con đường ướt át
thì tới trước cửa nhà cha xứ. Tôi bước lên con đường ít được sửa sang và
giật chiếc chuông đã han rỉ treo ở trước cổng.

* * *

- Chuông không kêu đâu - Bà Dane Calthrop hiện ra trước cửa như là do ảo
thuật, nói - Người ta đã sửa nó hai lần nhưng vẫn hỏng. Anh có chuyện gì
quan trọng muốn nói với tôi phải không?
- Đó là… Vâng… trong một ý nghĩa... với tôi trong mọi trường hợp.
- Đó là cái tôi nghĩ - Bà ấy ném cho tôi một cái nhìn mơ màng - Vâng, cái
đó rất xấu. Anh muốn gặp ai, ông phó linh mực chứ?
- Tôi… tôi không biết.
Đúng là tôi đã định bụng thổ lộ với ông và bây giờ thì tôi không biết là phải
làm thế nào nữa. Bà Dane Calthrop đã tới giúp tôi.
- Chồng tôi là một người rất tốt - Bà nói - Và cái đó đôi lúc chỉ giải quyết
được những công việc ít khó khăn thôi. Anh xem, những người tốt thì
không hiểu được cái xấu. Tôi nghĩ rằng tốt nhất là anh nói chuyện đó với
tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.