TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 100

trong cuộc sống hay không.
– Em nghĩ là anh của anh sẽ như anh, sẽ được thương yêu và rất hạnh phúc.
Duy Sơn nói trong thổn thức:
– Biết bao giờ anh em của anh mới được hội ngộ cùng nhau?
– Vần xoay của tạo hoá đã khiến con người ly cách. Nhưng rồi cũng chính
nó sẽ khiến cho con người của chúng ta lại gần nhau.
– Anh mong đợi vô cùng cái ngày hạnh phúc đó.
– Duy Sơn! Em chúc cho anh được tròn ước nguyện.
– Ngày nào anh tìm lại được anh của mình, anh mới yên vui hạnh phúc
được.
Trầm ngâm một lúc, Duy Sơn bảo Thục Nhiên:
– Trời đã khuya rồi, để anh vào chào bác rồi đi về. Ngày mai anh sẽ đến
đón em.
Thục Nhiên cười nhỏ:
– Mẹ em đã ngủ rồi. Đâu có hơi sức mà chờ đợi anh thưa chào. Anh về đi
để em nói lại với mẹ là được rồi.
Duy Sơn hôn nhẹ lên má Thục Nhiên:
– Anh về nghe Thục Nhiên.
– Dạ.
Nhìn Duy Sơn mà lòng Thục Nhiên đậy lên bao bùi ngùi xúc động.
– Tội nghiệp anh ấy quá. Sóng trong ấm êm mà lòng luôn đau xót khôn
nguôi. Cũng như mình tuy được mẹ yêu thương nhưng lòng vẫn khao khát
một tình thương phụ tử. Theo lời mẹ nói. Cha mình vẫn còn sống nhưng
bây giờ đâu có biết lưu lạc nơi đâu mà tìm.
Thục Nhiên lại thở dài, xót đau cho hoàn cảnh của mình.
– Thục Nhiên! Em kể tiếp cho anh nghe đi. Cha mẹ của Duy Sơn thế nào?
Họ sẽ ra sao khi không có Duy Sơn?
Thục Nhiên nhắm mắt lại như cố nén đi niềm thương đau trong lòng. Ngày
đó, cái ngày định mệnh đó đã đến như điều linh cảm bất an của Duy Sơn.
Chiếc mô tô một trăm mấy chục phân khối đưa cả hai rời thành phố ra vùng
ngoại ô. Căn nhà của Duy Sơn nằm trong khu vườn đầy cây trái. Cha mẹ
Duy Sơn là những con người hiền lành, chân chất. Họ nồng nhiệt đón chào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.