TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 101

Thục Nhiên:
– Vào đây đi con gái.
Thục Nhiên vừa cúi đầu chào cha mẹ Duy Sơn thì bà Kim đã tươi cười nắm
tay cô.
– Dạ thưa bác. Bác để cháu tự nhiên đi.
Bà Kim tươi cười bảo với chồng:
– Ông xem nè. Con gái mình đẹp quá.
Ông Đặng hiểu được nỗi lòng của vợ. Bà luôn khao khát một đứa con.
Nhưng thượng đế đã truất đi cái quyền thiêng liêng ấy của bà. Bà đã nhất
định không cho Duy Sơn biết quê quán của mình. Bà sợ Duy Sơn sẽ tìm về
nguồn cội, sẽ bỏ bà bơ vơ. Tội làm sao cho sự ích kỷ của người mẹ sợ mất
đứa con dù không là núm ruột do mình cưu mang.
Thấy ông cứ im lặng, bà lay ông:
– Ông xem nè! Con gái mình thật đẹp phải không?
Ông đành gật đầu cho bà vui:
– Ù đẹp Con gái mình đẹp thật.
– Duy Sơn? Sao đứng thừ ra đó? Mau đưa con gái của mẹ ra vườn hái trái
đi.
Để mẹ bắt gà làm thịt đãi con gái mẹ.
– Mẹ! Để Thục Nhiên phụ mẹ làm bếp.
– Con gái. Con tên Thục Nhiên hả? Cái tên dễ thương làm sao?
Bà cứ lăn xăn mãi với Thục Nhiên. Như là thể bà vừa nhận được một báu
vật vậy.
– Bác. Để cháu phụ làm với bác nghe.
Bà xua tay:
– Không? Không! Bác làm được. Con cứ ra ngoài vườn với Duy Sơn đi.
Cảnh vật thoáng mát, cây trái sum sê. Bảo đảm là con rất thích ở đây.
Biết mẹ chân tình Duy Sơn kéo tay Thục Nhiên:
– Thục Nhiên! Nghe lời mẹ đi em.
– Chúng ta ra vườn đi.
Thục Nhiên cúi chào:
– Thưa hai bác! Cháu đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.