TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 132

– Mời anh!
– Mời em!
Hai ly rượu va chạm mạnh vào nhau. Thục Nhiên cố nuốt thật sành sỏi chất
đắng nghét trong cổ họng.
Thục Nhiên chủ động gợi chuyện.
– Nếu anh có tâm sự, anh có thể san sẻ với em cho vơi bớt buồn phiền.
Càng uống, chất rượu càng thấm sâu vào cơ thể khiến Nguyễn Bình dễ
dàng cạn nguồn tâm sự.
– Thật sự là chán ngán. Anh đâu phải là kẻ vô công rồi nghề. Anh có việc
làm có cả một văn bằng Đại học nữa. Thế mà. .... Bỗng dưng vì lắm chuyện
với xếp mà anh trở thành một tên thất nghiệp.
Thục Nhiên gần như muốn run lên vì lời nói lên sự thật rồi. Thục Nhiên rót
rượu thêm cho Nguyễn Bình:
– Anh nói với xếp chuyện gì mà lớn lao vậy?
Tưởng đâu trong cơn say cộng với lời ngọt dịu của Thục Nhiên, Nguyễn
Bình sẽ trải rộng lòng mình. Nào ngờ khi nghe Thục Nhiên hỏi. Anh nạt
lớn:
– Hỏi làm gì? Đồ lộn xộn.
Thục Nhiên dù chếnh choáng trong hơi men. Nhưng cô vẫn ý thức được
mức độ của sự việc.
– Không nói thì thôi. Việc gì mà hùng hổ vậy anh?
Được Thục Nhiên mơn trớn Nguyễn Bình cũng dịu.
– Không nói chuyện bao đồng nữa. Hãy nói chuyện của chúng ta đi.
– Chuyện chúng ta hả?
Thục Nhiên bối rối. Nguyễn Bình bỗng choàng vai cô:
– Bộ mới lần đầu hả?
Thục Nhiên rùng mình bởi cái va chạm ấy. Cô lúng túng:
– Anh nói thế là sao hả?
Nguyễn Bình cười hô hố:
– Cô em! Khờ thật hay là khờ giả đây? Đã làm nghề này thì đâu có ngại
ngùng gì? Cứ nói đi! Bao nhiêu?
Gương mặt đểu cáng của Nguyễn Bình hất lên khiến Thục Nhiên muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.