TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 134

– Buông cô ấy ra.
Thục Nhiên đưa tay chặn miệng mình lại để không gọi tên Duy Thanh.
Nguyễn Bình quay lại hỏi:
– Mày là thằng nào mà dám xen vào chuyện của ông hả?
– Anh không cần biết tôi là ai mà chỉ cần buông cô gái này ra thôi.
– Trong cơn say nhưng Nguyễn Bình vẫn nhận ra Duy Thanh. Hắn lắp bắp:
– Mày là ai? Mày không phải là Duy Sơn sống lại chứ?
– Tại sao anh biết được Duy Sơn hả?
Nguyễn Bình hơi lúng túng những vội trầm tĩnh lại ngay:
– Ai có tiếng trong thành phố này Nguyễn Bình đều biết cả.
– Anh có liên quan gì đến cái chết của Duy Sơn?
– Ê! Mày đừng có gài tao nhé. Bây giờ mày có tránh ra không?
– Không! Tôi yêu cầu anh buông cô gái này ra.
– Nó là gì của mày.
– Không là gì cả.
Nguyễn Bình cười hô hố:
– Bộ mày tính làm nghĩa hiệp hả? Để tao dạy cho mày một bài học, đừng
có thích xen vào chuyện người khác.
Vừa dứt lời Nguyễn Bình đã lao thẳng vào người Duy Thanh tung mấy cú
đá. Dù là bác sĩ nhưng Duy Thanh vẫn thường xuyên luyện tập võ thuật,
anh tránh né cú đá của Nguyễn Bình một cách dễ dàng.
Chỉ mấy thế võ, Duy Thanh đã chế ngự được Nguyễn Bình.
– Ê! Mày là ai? Tữ đâu đến mà dám xúc phạm đại ca của tụi tao hả?
Thục Nhiên rú lên khi nhận ra hai gã thanh niên vừa đến là người đã xô
Duy Sơn té vào xe tải.
– Duy Thanh! Chính hai tên này là kẻ đã xô Duy Sơn đó.
Nguyễn Bình rít lên:
– Thì là chúng mày là một bọn với nhau. Hèn gì mày giống hệt Duy Sơn.
Được tao cho chúng mày sum họp với thằng Duy Sơn luôn.
Hắn ra lệnh cho hai tên côn đồ.
– Tụi bây. Giúp cho chúng một vé đi đoàn tụ đi.
Hai tên côn đồ vây đánh Duy Thanh nhưng vẫn không hạ được Duy Thanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.