TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 137

– Thế thì may quá. Chúng ta có thể cứu chữa được Duy Thanh.
– Mọi chuyện vẫn còn ở phía trước tạm thời Duy Thanh đã qua cơn nguy
hiểm nhưng do mất máu quá nhiều, nên sức khoẻ rất yếu. Chúng tôi đã tiếp
máu cho Duy Thanh.
– Chúng tôi có thể vào thăm Duy Thanh được không?
– Tạm thời thì chưa. Các vị có thể về. Có gì tôi sẽ thông báo cho.
Thục Nhiên sụt sùi:
– Con muốn ở lại với anh ấy.
Bà Thu Hương cũng khóc:
– Tôi làm sao mà về khi con trai tôi chưa tỉnh chứ.
– Bác sĩ Trường đề nghị!
– Thôi được rồi. Nhưng vì sức khoẻ của chị bệnh viện chúng tôi sẽ dành
riêng cho các anh cbị một phòng. Vừa nghỉ ngơi vừa theo dõi sức khoẻ của
Duy Thanh.
– Cám ơn anh, anh Trường.
Bác sĩ Trường vỗ vai ông Trần Huỳnh:
– Khách sáo làm chi. Chúng ta là bạn mà. Thôi cứ thế đi tôi còn bận, lo
kiểm tra tình hình sức khoẻ của các bệnh nhân khác nữa.
– Anh cứ lo nhiệm vụ của mình đi. Chúng tôi ở đây được rồi.
Mỹ Tâm lo lắng cho Thục Nhiên.
– Thục Nhiên! Em cũng đã đuối sức lắm rồi. Nghỉ một chút đi em.
Thục Nhiên vẫn khóc sướt mướt:
– Em làm sao mà nghỉ ngơi được khi anh ấy vẫn còn chưa qua cơn nguy
hiểm.
Mỹ Tâm vỗ về:
– Nín đi em. Anh ấy sẽ không sao đâu.
Nhìn hai đứa con gái đang ai ủi lẫn nhau. Ông Dương Trung nghe một
niềm vui dâng tràn trong lòng. Ông nghĩ:
– Nhất định phải cho Thục Nhiên hiểu ông. Ông không phải là người vô
tình bạc nghĩa. Tất cả chi là do hoàn cảnh thôi.
Ông khao khát một ngày nào đó Thục Nhiên sẽ gọi ông một tiếng “bá . Dù
có nhắm mắt ông cũng vui lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.