TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 139

Mỹ Tâm đứng bên ngoài nhìn Thục Nhiên Và Duy Thanh tỏ rõ tâm tình.
Cô không biết mình nên buồn hay nên vui. Mỹ Tâm nghĩ sự xuất hiện của
mình sẽ làm cho cả hai ngượng nghịu. Một mình lang thang, cô bước ra
cổng bệnh viện, độc hành trên đường phố. Nhưng cô không đơn độc bởi vì
phía sau lưng Đức Toàn đang dõi theo cô từng bước. Mỹ Tâm ngồi xuống
băng đá bên dòng sông suy tư:
– Mình có nên chúc phúc cho Duy Thanh và Thục Nhiên không? Đã không
còn tình yêu thì là tình bạn tình chị em. Mình không nên ích kỷ như thế.
– Mỹ Tâm!
Mỹ Tâm ngạc nhiên nhận ra người đến bên cô:
– Đức Toàn! Tại sao anh lại có mặt ở đây nữa?
– Anh đã cùng em song hành từ bệnh viện ra đây.
– Anh nói sao? Anh đã cùng em từ bệnh viện ra đây hả?
– Phải. Anh vào thăm Duy Thanh thấy em thất thểu đi trên hành lang của
bệnh viện. Nhìn vào phòng thì thấy Thục Nhiên đang ôm chặt Duy Thanh.
Anh sợ em có chuyện nên vội đi theo em.
Mỹ Tâm lắc đầu:
– Em không sao. Em thông suốt rồi Đức Toàn.
– Mỹ Tâm! Dù bất cứ hoàn cảnh nào anh vẫn luôn ở bên em.
– Đức Toàn! Em hiểu. Em biết tình anh thật là cao cả. Nhưng em chỉ sợ
mình không xứng với anh thôi.
– Mỹ Tâm! Trong tình yêu chỉ có sự cảm thông, hoà hợp chớ không có chứ
xứng hay là không xứng đâu.
Trong một thoáng cả hai nhìn sững vào nhau. Đôi mắt họ đã nói lên tất cả.
Đức Toàn cũng thật là tế nhị. Anh đã trân trọng nỗi đau riêng của cô. Anh
yêu cô, biết rằng cô không yêu anh, anh vẫn kiên tâm chờ đợi. Đến khi cô
bị hụt hẫng trong tình yêu, anh không tấn công cô vồ vập mà lại cố chờ đợi
thêm thời gian. Anh chăm sóc và trần trọng Mỹ Tâm như một bức tượng
pha lê quí giá.
Làm sao mà Mỹ Tâm không cảm động được.
Đức Toàn phá tan sự im lặng giữa hai người.
– Mỹ Tâm! Anh không muốn thấy em luôn buồn ấy vui lên mà làm lại cuộc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.