TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 138

Duy Thanh có cảm giác như người đi trong sương mù. Anh cố ngoi ra khỏi
làn sương mờ ảo sương cứ tan dần, tan dần ...
Cuối cùng bốn bức tường xoá hiện ra trước mắt anh. Mùi ête cùng chai
nước biển treo cạnh giường làm anh nhớ ra sự việc.
Anh và Thục Nhiên bị bọn Nguyễn Bình vây đánh. Anh bị bọn chúng đâm
vào ngực một nhát dao thí mạng. Nhớ đến Thục Nhiên anh hét lên:
– Thục Nhiên! Thục Nhiên! Em có sao không Thục Nhiên?
Dù anh hét thật to nhưng tiếng hét của anh chỉ là những tiếng thều thào.
Tiếng thều thào của anh đã làm cho Thục Nhiên vô cùng mừng rỡ.
– Duy Thành! Anh tỉnh lại rồi.
Duy Thanh mờ to đôi mắt mệt mỏi cố nhìn Thục Nhiên. Môi anh mấp máy:
– Thục Nhiên! Thục Nhiên! Em không sao chứ?
– Em không sao. Em không sao cả Duy Thanh. Đừng lo lắng cho em mà
hãy yên tâm tịnh dưỡng nghe anh.
Duy Thanh chớp khẽ đôi mắt ra dấu cho Thục Nhiên biết anh đã hiểu lời
cô.
Duy Thanh tạm thời đã qua cơn nguy hiểm. Anh đã tinh lại sau hai ngày
đêm mê man:
Hai ngày đêm, suốt hai ngày đêm Thục Nhiên luôn túc trực bên giường
bệnh của anh. Cô cứ nhìn anh, nhìn mãi vào gương mặt của anh. Cũng
gương mặt này, cũng đôi mắt nhân hậu, cũng sống mũi thanh cao, cũng
mang hương vị ngọt ngào. Anh đã là một Duy Sơn nguyên hình nguyên
dạng. Duy Sơn đã trở về với cô, với cuộc sống đời thường rồi.
– Duy Sơn!
– Không! Anh là Duy Thanh. Một Duy Thanh với một tình yêu nồng nhiệt.
Anh muốn thay Duy Sơn đem đến hạnh phúc cho em. Nhưng có lẽ ước mơ
đó không bao giờ thực hiện được.
Nghe Duy Thanh nói, Thục Nhiên càng hoảng sợ.
– Không! Anh sẽ không chết. Ca phẫu thuật rất thành công. Trái tim anh
không thể ngừng đập được. Anh không thể bỏ em được Duy Thanh.
Thục Nhiên ôm chặt Duy Thanh như muốn truyền cho anh thêm sức sống.
Cho đến giờ này cô mới hiểu mình không thể thiếu Duy Thanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.