TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 154

tôi yêu em, yêu em chân thật mà Xuân Mai.
Bà Xuân Mại bịt chặt tai mình gào lên:
– Đừng! Đừng nói nữa. Ngày xưa những tiếng nói ấy đã giết chết cuộc đời
tôi, huỷ diệt cả tương lai tôi:
Tôi sợ lắm. Tôi sợ lắm. Ông đừng nói nữa.
– Xuân Mai! Hãy cho tôi chuộc lại lỗi lầm của mình.
Bà Xuân Mai nhìn ông rồi hỏi:
– Ông có thể làm gì để chuộc lại lỗi lầm cũ chứ.
– Tôi muốn tới lui thăm viếng, chăm sóc cho mẹ con em.
– Để làm gì chứ? Để tạo thêm một bi kịch của cuộc đời nữa hay sao?
Dương Trung! Tôi van ông! Tôi van ông! Hãy để cho mẹ con tôi được bình
yên.
– Xuân Mai! Tôi biết em rất oán hận tôi. Em không thể nào tha thứ cho tôi
cả.
– Không! Tôi đã tha thứ cho ông từ lâu lắm rồi. Từ cái đêm tôi quyết định
rời xa ông, tôi đã tha thứ cho ông rồi. Ông hãy yên tâm mà về với gia đình.
Đừng tạo thêm oan trái nữa.
– Nhưng Xuân Mai ơi! Còn ...
– Hãy xem như ông chưa từng gặp lại Thục Nhiên.
Ông Dương Trung ôm đầu đau khổ:
– Tôi biết phải làm sao đây cho toàn vẹn cả đôi bề. Xuân Mai! Tôi phải làm
sao đây? Em nói đi Xuân Mai.
Bà Xuân Mai cũng đau khổ không kém gì ông. Bà cũng ôm đầu hoảng sợ:
– Tôi không biết. Tôi không biết. Xin đừng ép tôi. Xin đừng ép tôi.
– Xuân Mai! Em bình tĩnh lại đi Xuân Mai!
Bà Xuân Mai giơ tay ngăn cản bước chân của ông Dương Trung:
– Đừng! Xin đừng đến gần tôi.
Vừa lúc ấy, Thục Nhiên đi làm về tới nhà. Cô ào đến ôm lấy mẹ:
– Ông ! Ông đã làm gì mẹ tôi.
Bà Xuân Mai ôm lấy con gái.
– Thục Nhiên ơi! Sao mẹ con mình lại đau khổ đến thế? Muốn được sống
bình yên mà vẫn không yên. Sóng gió cứ ào đến, nó muốn cuốn mẹ con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.