TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 155

mình mãi trong cơn lốc xoáy.
Ông Dương Trung kêu lên:
– Xuân Mai! Anh van em mà Xuân Mai.
Thục Nhiên vừa ôm lấy mẹ vừa ngăn ông Dương Trung:
– Ông có nghe mẹ tôi nói gì không? Mẹ tôi đã đau khổ nhiều rồi. Ông đừng
làm mẹ tôi đau khổ nữa.
– Thục Nhiên! Ba ...
– Ông không phải là ba của tôi. Ông chỉ là một tội nhân của mẹ tôi mà thôi.
– Thục Nhiên ơi! Ba xin con! Con đừng cay đắng với ba như thế. Ba đã đau
khổ nhiều rồi.
– Ông đau khổ. Nỗi khổ đau của ông có bằng nỗi đau của mẹ tôi không?
– Ba biết. Và ba muốn chuộc lại lỗi lầm với mẹ con. Làm tròn trách nhiệm
với con Thục Nhiên.
– Không! Chúng tôi đã quen với nỗi khổ của mình. Không cần ông bận tâm
về chúng tôi. Hãy về đi. Ông hãy về đi.
– Thục Nhiên! Ba biết phải làm sao đây?
– Ông Dương Trung? Tôi không ngờ, tôi không ngờ con người ông lại tồi
tệ như thế.
Tiếng bà Mỹ Trinh vang lên ngoài cửa khiến cả ba người giật mình ngước
lên.
– Mỹ Trinh! Sao em lại đến nơi này.
Bà Mỹ Trinh mím chặt môi mình lại:
– Tôi phải đến đây để biết rằng tại sao ông luôn buồn bã! Vì sao mà ông
thơ thẩn suốt ngày đêm. Vì sao mà ông không màng đến hạnh phúc gia
đình. Và tôi đã hiểu.
– Mỹ Trinh! Anh xin lỗi em.
– Có ích gì kia chứ. Từ bấy lâu nay tôi cứ ngữ mình là người hạnh phúc
nhất thế gian. Thật là đáng buồn và tội nghiệp cho tôi làm sao.
Ông Dương Trung cúi đầu ôm mặt vào tay:
– Tôi tự cảm thấy thẹn với chính mình, với mọi người. Bởi vì tôi luôn tự
hào mình là người hạnh phúc nhất thế nào. Tôi đã bảo vệ được hạnh phúc
gia đình vì có được một người chồng thuỷ chung. Tôi đã sống trong hào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.