TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 156

quang giả tạo ấy. Tôi đã ngủ say quá lâu rồi.
Bà Mỹ Trinh ôm mặt khóc tức tưởi. Ông Dương Trung đến bên bà:
– Mỹ Trinh! Tha thứ cho anh.
Bà nghẹn ngào nói:
– Tại sao ông lại lừa dối tôi chứ?
Ông Dương Trung thở dài:
– Tất cả đã là dĩ vãng. Một dĩ vãng mang nhiều đau thương. Anh có lỗi với
em, với gia đình và với hai con người tội nghiệp kia nữa.
– Ông sám hối ư?
– Thật ra suốt hai mươi mấy năm qua anh luôn sám hối tội lỗi của mình.
Anh muốn chuộc lại lỗi lầm của mình trước khi trở về trong lòng đất.
– Anh định chuộc lại lỗi lầm của mình bằng cách nào?
Ông Dương Trung lắc đầu:
– Anh không biết. Chỉ biết rằng mình không thể lặng yên trong hoàn cảnh
này.
– Được! Dương Trung. Tôi tôn trọng mọi quyết định của ông. Dù sự thật
thế nào tôi cũng sẵn sàng chấp nhận. Còn hơn là phải sống trong sự giả dối
của ông.
– Cám ơn em! Cám ơn lòng độ lượng của em Mỹ Trinh.
Đến lúc này Thục Nhiên mới bước ra nói với bà Mỹ Trinh:
– Thưa bà! Cháu muốn mạn phép xin nói với bà một vài lời có được
không?
Bà Mỹ Trinh nhìn Thục Nhiên. Cô mang nhiều đường nét hao giống Mỹ
Tâm của bà. Bà xót xa nhận ra Thục Nhiên và con gái bà cùng chung dòng
máu mà.
– Cháu nói đi. Ta cũng muốn biết cháu nghĩ gì trong hoàn cảnh này.
– Thưa bà! Mẹ con chúng tôi không nghĩ gì cả. Bởi vì sự suy nghĩ và quyết
định mẹ cháu đã tỏ rõ từ hai mươi mấy năm về trước rồi. Mẹ cháu đã ra đi
vì không muốn phá hoại hạnh phúc gia đình bà. Và bây giờ cũng thế thưa
bà.
Bà Mỹ Trinh thở dài:
– Ta và mẹ cháu đều là những người bất hạnh. Đều là những nạn nhân của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.