TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 159

– Năm mươi ngàn thưa ông.
Ông Dương Trung lấy tờ một trăm ngàn đưa cho người đàn bà.
– Bà cất đi. Không cần thối lại cho tôi đâu.
Người đàn bà như không tin ở tai mình. Đến khi ông Dương Trung bước đi
bà mới vội vã cám ơn rối rít:
– Cám ơn ông. Cám ơn ông.
Ông Dương Trung cay đắng với chính mình:
– Chỉ có năm mươi ngàn đồng thừa thôi mà có người đã vui như bắt được
vàng.
Hạnh phúc tràn ngập cả gương mặt khắc khổ. Còn ông, ông sẵn sàng cho
một gia tài kếch xù cùng tình thương bao la của ông mà người thân không
đón nhận. Thật là bất công. Bất công vô cùng.
Bước chân xiêu vẹo của ông cứ bước, bước mãi mà không nhận diện được
ông đã băng qua bao nhiêu ngã tư, ngã năm, ngã bảy trên đường.
Ông đã đi thật xa, thật xa mà không hay trời sáng. Đường phố đông nghịt
xe cộ, khách bộ hành, đèn xanh, đèn đỏ chớp nhoáng. Ông băng qua ngã
năm leo ra khỏi phần đường dành riêng có người đi bộ.
– Rầm!
Một chiếc xe con tông thẳng vào người ông, hất ông tung lên cao rồi ngã
vào đầu xe. Mọi người nháo nhào:
– Tai nạn! Tai nạn rồi. Ông ta là ai vậy? Lịch sự, sang trọng như thế sao đi
đứng gì kỳ vậy?
Ông Dương Trung thấy mình chơi vơi, bay bổng lên như thoát khỏi cảnh
nặng nề của trần thế. Cú va chạm mạnh làm ông bất tỉnh. Ông không còn
biết gì nữa. Thân thể rã rời, bất động.
Người tài xế bước nhanh ra khỏi xe. Anh ôm nạn nhân lên gọi:
– Ông ơi! ông có sao không?
Một người đứng bên cạnh nói:
– Ông ta say rượu.
– Dù thế nào cũng phải đưa ông ta đi cấp cứu.
Người tài xế ôm gọn ông Dương Trung trong tay lên chiếc tắc xi bên cạnh.
Anh muốn giữ nguyên hiện trường cho cảnh sát giao thông xử lý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.