TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 161

– Nhất định thế, thưa Viện trưởng.
– Sao lại là Viện trưởng? Phải là ba vợ chứ.
Hai người đàn ông một già, một trẻ nắm tay nhau thân thiện, đồng cảm.
Cánh cửa phòng bật mở, Thục Nhiên với gương mặt đầm đìa nước mắt lao
vào.
Cô đứng sững nơi cánh cửa nhìn ông Dương Trung đầu quấn băng trắng
cùng gương mặt đau khổ của ông.
Duy Thanh bước ra dìu Thục Nhiên lại gần giường bệnh. Ông Dương
Trung đưa tay lên gọi:
– Thục Nhiên! Con của ba.
Thục Nhiên nức nở, nghẹn ngào gọi:
– Ba ơi! Ba của con.
Chỉ gọi có thế Thục Nhiên gục đầu vào ngực ông khóc tức tưởi. Ông
Dương Trung cũng xúc động nghẹn ngào. Đôi dòng lệ trào ra từ đôi mắt
trũng sâu vì đau khổ.
Ông Dương Trung vuốt mái tóc của con gái, giọng khàn đặc:
– Đừng khóc nữa. Nín đi con gái. Tất cả sóng gió đã qua rồi.
Thục Nhiên thút thít:
– Ba ơi! Con là đứa con bất hiếu không thừa nhận nguồn cội của mình. Để
cho ba phải khổ đau suýt chút nữa con phải ân hận suốt một đời.
– Đừng tự trách mình nữa con. Ba là người có lỗi mà.
– Không! Ba không có lỗi. Nếu ngày đó ba không tạo thì ngày nay đâu có
Thục Nhiên.
– Ba luôn ân hận cho hành động sai lầm của mình.
– Trong cuộc đời ai lại không lỡ lầm. Con không nên vì thế mà oán hận ba.
Đó là chuyện riêng của ba và mẹ. Bổn phận làm con, con phải giữ đạo của
mình.
– Ba cám ơn con Thục Nhiên.
Duy Thanh thở phào nhẹ nhõm. Lúc thông báo cho Thục Nhiên tin ông
Dương Trung bị tai nạn. Anh không nghĩ Thục Nhiên sẽ dễ dàng chịu đến
đây!
Nào ngờ khi vừa nghe điện thoại, cô đã oà khóc và gọi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.