TÌNH YÊU THẦM LẶNG - Trang 90

thôi.
Nghe Dương Trung nói mà Xuân Mai đau đớn lòng. Dương Trung đâu có
thể vì cô, một con bé cút côi mà đánh mất đi tương lai.
– Dương Trung! Anh cứ yên tâm mà sống với tương lai và hạnh phúc của
mình. Em không hề oán trách gì anh đâu Dương Trung.
– Nhưng Xuân Mai ơi! Anh làm sao mà vui sống khi em đau khổ thế này.
Nghĩ ngợi một lúc, Xuân Mai gạt nước mắt bảo Dương Trung:
– Anh cứ về lo công việc và gia đình. Em không cần danh phận em sẽ sống
mãi với anh.
Dương Trung mừng rỡ:
– Cảm ơn em Xuân Mai. Tạm thời em cứ ở đây. Anh sẽ sắp xếp cho em
một nơi khác tiện lợi hơn.
– Được rồi. Em ở đâu cũng được. Bây giờ anh về đi.
Dương Trung tiếc nuối:
– Anh muốn ở lại với em.
Xuân Mai vỗ về Dương Trung:
– Ngày tháng chúng ta còn dài. Anh về mà lo sắp xếp mọi thứ đi.
– Thôi được! Anh về nghe!
Dương Trung hôn nhẹ lên má Xuân Mai rồi dặn dò.
– Ở đầy chờ anh nhé.
– Dạ! Yên tâm đi. Em còn đi đâu nữa chứ.

Dương Trung đi rồi, Xuân Mai gục đầu xuống gối mà khóc. Khóc cho
mình, khóc cho con, khóc cho bao bất hạnh của cuộc đời.

Cô ngồi dậy lấy bút ra viết cho Dương Trung một lá thư rồi gói gọn hành
trang ra đi.

Mỗi bước đi là một giọt nước mắt xót xa. Mỗi giọt lệ là từng tiếng tạ từ ly
biệt.
– Vĩnh biệt anh! Dương Trung.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.